Tiên Nghịch

Chương 1255: Kình địch

25/4/2023 / 0 lượt đọc / 2722 chữ

Tu sĩ gầy còm bên dưới phát ra rất nhiều lời nói, từng câu từng chữ đều rất chân thành, đám người Thiểm Lôi Tộc trên quảng trường cũng đều trợn mắt há mồm. Dù bọn họ ờ trong Thiên Lôi Tông thời gian không ngắn, nhưng chưa từng thấy vị tông chủ uy nghiêm và bá đạo này nói ra những câu như vậy bao giờ.
 
Vẻ mặt Vương Lâm vẫn rất bình tĩnh, khi tu sĩ gầy còm mở miệng thì Vương Lâm lộ ra nụ cười cổ quái.
 
Vẻ mặt tên tu sĩ gầy còm kia không có chút giả tạo, giống như tất cả những gì hắn nói vừa rồi đều là đạo lý hiển nhiên, vốn đều phải là như thế. Bộ dạng của hắn như vậy làm cho Vương Lâm không thể xuất thủ phế bỏ tu vi được.
 
Với tâm trí của Vương Lâm thì tất nhiên chỉ cần liếc mắt đã phát hiện ra tất cả mọi chuyện đều là sự cơ trí của tên tu sĩ gầy còm.
 
Người này rõ ràng biết được không thể nào chống lại mình, chỉ như vậy mới giữ lại được tu vi.
 
- Ngươi tên gì?
 
Thân thể Vương Lâm từ giữa không trung hạ xuống, giống như lá liễu rơi theo gió, sau đó đứng thẳng trên quảng trường Thiên Lôi Tông.
 
- Thưa tiền bối. vãn bối là Chung Đại Hồng, chung ở đây chỉ là loại chuông chùa nhỏ mà thôi, đại hồng chẳng qua chỉ là sóng lăn tăn. Cả đời này vãn bối sẽ tận lực làm việc, chỉ mong vì tiền bối mà nằm gai nếm mật, chém trời rạch đất, đánh chết .
 
Tên tu sĩ gầy còm vẫn còn đang tiếp tục nhưng bị Vương Lâm vung tay cất đứt.
 
- Được rồi, ngươi mang tất cả những vật có thể đổi lấy Lôi tinh ra đây.
 
Đừng tưởng vẻ mặt Chung Đại Hồng cực kỳ bình tĩnh nhưng trong lòng đã bị người ta dọa cho sợ bể mật. Trước đó hắn đang ngồi trong đại điện, nghe thấy trong quảng trường truyền ra những âm thanh giống như có vật nặng rơi xuống, khi đảo thần thức qua thì nhìn thấy tứ đại trưởng lão hắn thu phục đã bị người ta phế bỏ tu vi vứt xuống bên dưới, điều này làm hắn cảm thấy kinh hoàng và cực kỳ tức giận.
 
Nhưng khoảnh khắc khi Chung Đại Hồng nhìn thấy Vương Lâm thì tâm thần run lên, lửa giận vừa mới được sinh ra đã hoàn toàn biến mất.
 
Tu vi của hắn đã đạt đến Hóa Thần sơ kỳ, dù không giống như tu sĩ Nội giới cảm ngộ ý cảnh nhưng tộc ấn trên mi tâm đã mở rộng được ba phần. Cũng vì nguyên nhân tu vi mà hắn đã được gặp qua tu sĩ Vấn Đỉnh.
 
Khi nhìn thấy Vương Lâm thì hắn lập tức cảm thấy hãi hùng khiếp vía, thậm chí còn sinh ra một loại cảm giác long trời lỡ đất. Loại cảm giác này còn dữ dội hơn năm xưa hắn được gặp tu sĩ Vấn Đỉnh trong bộ tộc rất nhiều lần. Hắn cảm thấy cực kỳ kinh hoàng, vì hắn tu đạo cực kỳ cơ trí nên đổi lo sợ chuyển thành kích động không chút do dự, sau đó lại liên tục nịnh hót đối phương.
 
Cả đời Chung Đại Hồng cũng chỉ dùng qua kỹ thuật nịnh hót này đúng ba lần. Lần đầu tiên hắn dùng nó để hóa giải nguy hiểm, lần thứ hai khi có tu vi Nguyên Anh nhưng gặp phải tu sĩ Vấn Đỉnh, lúc đó cũng có kinh hoàng nhưng không nguy hiểm. Sau đó hắn đã thấy được những lợi ích khủng bố từ phương pháp "tuyệt vời" này, hiện tại hắn lại thi triển "pháp thuật vô địch" trước mặt Vương Lâm.
 
Trong mắt Chung Đại Hồng thì tu vi thần thông của mình cũng chỉ có pháp thuật vô địch này mới chính là mạnh nhất, giờ nào phút nào cũng có thể giữ được tu vi. Vì vậy hắn đã luyện tập nó đến mức độ "khủng bố", biến nó trở thành đòn sát thủ của riêng mình, vào những tình cảnh đơn giản thì không bao giờ để lộ ra.
 
Lúc này nghe thấy mệnh lệnh của Vương Lâm thì Chung Đại Hồng vội vàng dùng tay phải bấm pháp quyết vỗ lên mi tâm, trên mi tâm lập tức lóe lên hào quang, rất nhiều vật dùng để đổi Lôi tinh được lấy ra, được xếp chồng như một ngọn núi nhỏ.
 
- Tiền bối, những vật này đều được vãn bối vơ vét nhiều năm qua, dù chỉ là những vật không có giá trị gì đặc biệt nhưng được cái có số lượng lớn, vì vậy.
 
Khi Chung Đại Hồng nói chuyện thì liên tục quan sát vẻ mặt Vương Lâm, sau khi thấy Vương Lâm khẽ nhíu mày thì Chung Đại Hồng lập tức kinh hoàng, hắn cắn răng rồi vội vàng nói:
 
- Tiền bối, vãn bối còn một vài vật đang được cất giấu rất kỹ, tất cả đều sẽ được đưa ra ngay.
 
Chung Đại Hồng nói xong lập tức vung tay phải vỗ lên mi tâm, bên trong lại bay ra hai vật phẩm.
 
Vật phẩm đầu tiên là một cành cây to như cánh tay và lóe lên Lôi quang, vật phẩm thứ hai chính là một đan dược được bao phủ trong những luồng sáng tử quang.
 
- Hai vật phẩm này chỉ là những lễ vật nhỏ cần dâng cho tiền bối, hai vật này có thể đổi lấy một vạn Lôi tinh.
 
Vương Lâm nhìn Chung Đại Hồng bằng ánh mắt như cười như không, ánh mắt này lập tức làm cho da đầu Chung Đại Hồng trở nên tê dại. Khi Chung Đại Hồng còn muốn mở miệng nói chuyện thì Vương Lâm đã hất tay áo lên, tất cả vật phẩm dùng để đổi lấy Lôi tinh đột nhiên biến mất không một tiếng động, tất cả đều bị hắn lấy đi.
 
Dưới tình huống không có bắt kỳ người nào phát hiện ra, Vương Lâm mở túi trữ vật truyền vào một luồng thần niệm. Trong túi trữ vật lập tức bùng lên một giọng cười cực kỳ vui mừng.
 
- Chủ tử, cuối cũng cũng nhớ đến ta. Chủ tử à, đã nhiều năm như vậy ta đây vẫn liên tục dạy bảo Lưu Kim Bưu, không lúc nào rãnh rỗi đâu đấy nhé.
 
Giọng nói của Hứa lập Quốc từ trong túi trữ vật truyền ra nhưng khi rơi vào trong tai đám người bốn phía thì giống như được phát ra trong hư vô.
 
Đúng lúc này thì thân thể Hứa lập Quốc đột nhiên xuất hiện trong Thiên Lôi Tông.
 
- Chủ tử, Tiểu Hứa Tử hoàn toàn dựa theo sự phân phó của người mà lúc nào cũng tra tấn tên Lưu Kim Bưu, lão tiểu tử kia cũng thật đáng thương, không đắc tội với ai lại dám đụng vào chủ tử sáng suốt uy phong, anh tuấn tiêu sái, khí khái anh hùng kinh người nhà ta.
 
Hứa Lập Quốc vừa mới xuất hiện cũng không thèm nhìn người khác, vẻ mặt hắn cực kỳ nịnh nọt, hai tay xoa lại với nhau với bộ dạng luyến tiếc, cặp mắt mong chờ nhìn về phía Vương Lâm.
 
Vẻ mặt Vương Lâm vẫn như thường nhưng tâm thần Chung Đại Hồng lại nổ vang ầm ầm và nhìn chằm chằm vào Hứa Lập Quốc. Hai đồng tử của Chung Đại Hồng co rút lại, bên trong chứa ý đối địch. Vừa rồi hắn mơ hồ cảm giác được đối phương chính là kẻ địch khủng bố của mình, nhưng lúc này lại cực kỳ hiểu rõ, người này nhất định cũng tu luyện "pháp thuật vô địch" y hệt như mình. Hơn nữa thấy đối phương chỉ cần dùng vài câu ngắn ngủi đã bùng lên "pháp thuật vô địch" đỉnh cao, rõ ràng hơn hẳn quá trình thao thao bất tuyệt của chính mình lúc vừa rồi.
 
- Kình địch. người này tuyệt đối là kẻ địch khủng bố của Chung Đại Hồng ta.
 
Chung Đại Hồng hít vào một hơi thật sâu, vẻ mặt hắn vẫn tỉnh bơ, vẫn tiếp tục đánh giá đối phương.
 
- Chủ tử, lần này được ra ngoài nên cho Tiểu Hứa Tử làm vài việc gì đó. đừng bắt ta quay trở về ngay!
 
Hứa lập Quốc trừng mắt nhìn, trên mặt lộ ra vẻ đau khổ.
 
"Ngay cả vẻ mặt cũng chứa ý niệm "pháp thuật vô địch"!"
 
Chung Đại Hồng nhìn thấy vẻ mặt của Hứa Lập Quốc thì càng trở nên ngưng trợng.
 
Ánh mắt như cười như không của Vương Lâm đảo qua người Hứa lập Quốc và Chung Đại Hồng, Vương Lâm gọi Hứa lập Quốc ra cũng vì chuyện có liên quan đến Chung Đại Hồng.
 
- Có lẽ để Hứa Lập Quốc đi cướp lấy những vật để đổi Lôi tinh thì thích hợp hơn so với ta.
 
Vương Lâm đã quyết định, hắn khẽ gật đầu rồi chậm rãi nói:
 
- Nếu ngươi có thể làm tốt mọi chuyện thì tất cả đều có thể.
 
Vương Lâm vừa mở miệng vừa truyền thần niệm vào trong tai Hứa lập Quốc để nói rõ một lượt. Sau khi nghe được nội dung thần niệm của Vương Lâm, thân thể Hứa Lập Quốc lập tức trở nên run rẩy, đâv chính là kích động mà run rẩy. Hai mắt Hứa lập Quốc trở nên sáng rực, sau khi nghe rõ ràng thần niệm, hắn lập tức ngửa mặt lên trời cười rộ lên.
 
- Những chuyện thế này còn ai có thể làm tốt hơn Hứa gia gia chứ.Khụ. so với Tiểu Hứa Tử ta đây. Chủ tử cứ yên tâmm chỉ là vài chục tỷ Lôi tinh. Cứ đặt trên người Hứa lập Quốc ta là được!
 
Cảm giác bất ổn trong lòng Chung Đại Hồng ngày càng nặng nề, hắn tiến lên phía trước, vẻ mặt trở nên cung kính rồi nhìn về phía Vương Lâm mở miệng:
 
- Tiền bối! vừa rồi tiểu bối còn chưa nói hết. Nơi đây vẫn còn một loại bảo vật có thể đổi lấy mười vạn Lôi tinh. Lúc này vãn bối xin dâng cho tiền bối, cũng chỉ có những người tu vi thông thiên như tiền bối mới có được những loại pháp bảo như vậy.
 
Chung Đại Hồng nói xong thì vỗ lên mi tâm, trong ký hiệu lập tức phóng ra một luồng ô quang. Trong ô quang là một thanh phi kiếm cực kỳ sắc bén, đồng thời còn bùng ra những luồng khí tức cực kỳ lạnh lẽo.
 
Trên mặt Vương Lâm lộ ra nụ cười, hắn khẽ gật đầu rồi thu lấy thanh phi kiếm.
 
Hứa Lập Quốc xoay người lại, ánh mắt hắn quét qua người Chung Đại Hồng. Trước đó hắn không chú ý đến đám người bên cạnh, nhưng khi hắn bắt đầu lưu ý thì lập tức sĩnh ra cảm giác không đúng.
 
"Trên người tên này mơ hồ bùng ra một luồng hương vị vô sĩ.chỉ có điều bản lĩnh nịnh hót của nhà ngươi còn kém xa Hứa gia gia ta đây. Khi Hứa gia gia của ngươi chém trời rạch đất thì không biết ngươi còn đang bú sữa ờ phương nào."
 
Trên mặt Hứa lập Quốc lập tức lộ ra nụ cười, hắn dùng ánh mắt thân thiết nhìn về phía Chung Đại Hồng rồi cười nói:
 
- Vị đạo hữu này là?
 
Chung Đại Hồng xoay người nhìn về phía Hứa lập Quốc, trên mặt hắn cũng lộ ra nụ cười, hắn ôm quyền nói:
 
- Tại hạ là Chung Đại Hồng, chuông là chuông loại lớn, hồng là đại hồng thủy!
 
Khoảnh khắc khi ánh mắt hai người giao thoa vào nhau, nụ cười trên gương mặt Hứa Lập Quốc vẫn không thay đổi, ánh mắt hắn lại đảo qua, đang định mở miệng nói chuyện. Đúng lúc này thì Chung Đại Hồng lại tiến lên một bước, hắn hướng về phía Vương Lâm rồi nói bằng giọng điệu nịnh nọt:
 
- Tiền bối! Thiên Lôi Tông của vãn bối có rất nhiều người, hãy để tiểu bối lấy tất cả những vật đổi lấy Lôi tinh dâng lên cho tiền bối.
 
Chung Đại Hồng nói xong thì lập tức xoay người nhìn về phía đám người đang trợn mắt há mồm trên quảng trường, hắn lập tức gào lên vang dội.
 
Khi Chung Đại Hồng gào lên, tất cả những vật có thể đổi được Lôi tinh đều rơi vào trong tay. Hắn lại dâng lên, Vương Lâm lại thu đi. Lúc này ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên, tay phải khẽ lật, bên trong xuất hiện một viên đan dược.
 
Đan dược này chỉ là Vương Lâm tiện tay lấy ra, nó không có giá trị gì với hắn. Chẳng qua chỉ là dan dược hắn tiện tay luyện chế bằng thú hồn cấp bốn trên Vân Hải tinh vực. Nhưng khi Chung Đại Hồng nhìn thấy đan dược này thì cặp mắt trợn trừng, vẻ mặt kích động rồi kêu lên bằng giọng kinh hoàng:
 
- Hàm Hồn đan! Đan dược này có thể đổi lấy hai vạn Lôi tinh. hơn nữa lại cực kỳ hiếm có!
 
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, tay phải khẽ vung, đan dược đã rơi vào trong tay Chung Đại Hồng.
 
- Thuốc này ta cho ngươi, từ nay về sau chịu khó vì ta mà sưu tập những vật đổi lấy Lôi tinh!
 
Vương Lâm nói bằng giọng điệu cực kỳ bình thản, hắn cũng không muốn lấy đan dược của chính mình đi đổi lấy Lôi tinh của Thiểm Lôi Tộc. Nếu như vậy thì cần lấy ra số lượng rất lớn, vì vậy mà vô tình tăng thêm thực lực cho Thiểm Lôi Tộc. Cho nên Vương Lâm hắn mới tặng ra một phần cực nhỏ, mục đích là bắt buộc Chung Đại Hồng tận tâm sưu tập hàng loạt pháp bảo của tộc nhân Thiểm Lôi Tộc, dùng vật phẩm của tộc nhân Thiểm Lôi Tộc để đổi lấy Lôi tinh về cho mình.
 
Chung Đại Hồng hít vào một hơi thật sâu, hắn nhận lấy đan dược rồi nói:
 
- Tiến bối yên tâm. vãn bối nhất định sẽ xuất hết toàn lực.
 
Hứa Lập Quốc nhìn chằm chằm vào Chung Đại Hồng với ánh mắt không có gì tốt đẹp. Tuy đan dược chẳng là gì với Hứa Lập Quốc hắn nhưng lúc này nhìn thế nào cũng thấy tên Chung Đại Hồng kia cục kỳ gai mắt, trong lòng bùng lên ý nghĩ ác độc.
 
- Con mẹ nó! dám cùng Hứa gia gia tranh đoạt địa vị được sủng ái trước mặt sát tinh, tiểu tử ngươi cũng to gan thật. Ta thấy ngươi không nên gọi là Chung Đại Hồng, nên gọi là Chủng Đại Hồng mới đúng. Ngươi cứ đợi đấy, Hứa gia gia ta nhớ rất kỹ, hai ngàn năm nay ở bên cạnh sát tinh cũng chỉ có một mình sủng vật như Hứa gia gia là có kết cục tốt đẹp. Nhà ngươi cứ để cho Hứa gia gia có thời gian, xem ta giết ngươi thế nào! Ta sẽ để cho Lưu Kim Bưu đi giết ngươi.
 
Ánh mắt Hứa lập Quốc đột nhiên lóe lên. Trên mặt lộ ra nụ cười âm hiểm.