Tiên Nghịch

Chương 545: Kế hoạch làm phản của Hứa Lập Quốc thất bại!

25/4/2023 / 0 lượt đọc / 6613 chữ

Vòng thứ nhất này cần tới mười ngày mới có thể chấm dứt. Cũng may người chiến thắng không cần phải tiếp tục đến, nên Vương Lâm có được một chút thời gian nghỉ ngơi.
 
Trong cuộc tỷ thí của Yêu Tướng này, việc chém giết của tu sĩ Vương Lâm thực sự không muốn mỗi ngày đều phải nhìn, đơn giản là không cần suy xét đến việc này, mỗi ngày đều như trước kia ngồi bên bờ sông nghe đàn uống rượu, rất là thanh thản.
 
So với Vương Lâm, tâm trạng của Mạc Lệ Hải có nặng nề hơn một ít. Hắn mỗi ngày đều phải đến Đế Đô quan sát cuộc chiến. Những trận đấu của những người hắn cho rằng có thể uy hiếp Vương Lâm, hắn đều dùng thần thông để ghi lại, ban đêm sau khi trở về đưa cho Vương Lâm xem.
 
Toàn bộ hy vọng của hắn đều đặt lên người Vương Lâm.
 
Mấy ngày này, thể xác và tinh thần của Vương Lâm dung nhập vào trong tiếng đàn kia, nhờ đó chạm đến đạo của chính mình. Hắn nghe tiếng đàn này cũng đã được ít lâu, nhưng thủy chung hắn đều lấy tâm thái của một người khách qua đường để cảm nhận tất cả nhưng hương vị của tiếng đàn.
 
Về phần Hứa Lập Quốc, từ sau khi nhìn thấy thiếu nữ Kiếm Linh kia, cả ngày nói chuyện với Vương Lâm không dứt, đại ý không ngoài việc xin Vương Lâm thả hắn ra ngoài, để cho hắn có thể gặp lại tiểu mỹ nhân.
 
Ngày hôm nay, chiếc thuyền tranh chưa đến, Vương Lâm nằm trên bờ sông, trong tay cầm bầu rượu, nhìn mây trắng trên bầu trời. Những đám mây trắng kia, trong mắt hắn giống như đang biến hóa, người đời ví mây như những vật hư vô mù mịt, những đám mây này cũng giống như tiếng đàn kia, đều không phải là hư vô, mà là lòng người mơ hồ. Nếu tâm không mơ hồ, thì mây tĩnh, nếu tâm không tì vết, thì tiếng đàn tiêu tan. Vương Lâm uống rượu, ánh mắt lộ ra một vẻ mê man.
 
Vấn Đỉnh, Vấn Đỉnh, làm thế nào để có thể làm cho ý cảnh đạt tới yêu cầu của Vấn Đỉnh… Nguyên Anh lấy cảm ngộ ý cảnh của Hóa Thần, Hóa Thần lấy ý cảnh thực chất hóa để Anh Biến, Anh Biến có thể lấy ý cảnh nhập thể, nhưng đạt tới Vấn Đỉnh lại là không đủ. Hiện tại ta cũng đã sớm lấy ý cảnh nhập thể, ngay cả đạo tâm vào một khắc khi Uyển Nhi ngủ say cũng đã viên mãn.
 
Nhưng vẫn còn một bước! Một bước này rốt cuộc là cái gì. Mỗi người cảm ngộ ý cảnh khác nhau, vì khác nhau như vậy nên không thể đi hỏi đạo của người khác được, cho dù biết được, chẳng những sẽ không có lợi mà ngược lại sẽ bị ràng buộc. Nói tóm lại, chỉ có thể tự tu hành, tự mình cảm ngộ!
 
Vẻ mê man trong mắt Vương Lâm ngày càng đậm. Đúng lúc này, bên trong tâm trí hắn bỗng nhiên truyền đến thanh âm khó chịu như bị bệnh tâm thần của Hứa Lập Quốc.
 
- Chủ nhân, ngươi cho ta đi ra đi. Tiểu mỹ nhân kia lâu như vậy không được nhìn thấy ta, nhất định sẽ thấy nhớ vô cùng. Chủ nhân à, sao ngươi lại nhẫn tâm chia rẽ nhân duyên trời ban cho ta và nàng như vậy. Chủ nhân, thả ta ra ngoài đi!
 
Vương Lâm nhướn mày, Hứa Lập Quốc này cả ngày nói không ngớt, ồn ào không nghỉ. Mấy ngày trước Vương Lâm đã cắt đứt liên hệ, yên tĩnh một vài ngày, không ngờ hắn lại phá được phong tỏa, lại bắt đầu quát tháo.
 
- Vương Lâm, năm đó ngươi chia rẽ ta và đại mỹ nhân, bây giờ lại muốn cưỡng ép chia rẽ ta và tiểu mỹ nhân, rốt cuộc ngươi là loại người gì vậy, ngươi nhất định là ghen tị! Đúng vậy, ngươi đúng là ghen tị với diễm phúc của Hứa Lập Quốc ta!
 
Thanh âm Hứa Lập Quốc trong vẻ phẫn nộ mang theo một chút đắc ý.
 
Trong mắt Vương Lâm lóe lên hàn quang. Hứa Lập Quốc này tuy rằng trung thành, nhưng điều kiện tiên quyết là Vương Lâm cần phải mạnh hơn hắn nhiều lần. Hơn nữa cho dù hắn thay đổi chủ nhân, thì chủ nhân này cũng yếu hơn Vương Lâm, hoặc cũng không thể mạnh hơn nhiều lắm, nếu không lòng trung thành của Hứa Lập Quốc này sẽ lập tức biến mất.
 
Lão tổ Cự Ma Tộc năm đó là một ví dụ. Nếu như đổi lại là người khác, ví dụ như Thiên Vận Tử, Lăng Thiên Hậu, Huyết Tổ, chỉ sợ Hứa Lập Quốc này sẽ a dua đem toàn bộ từ đầu đến chân Vương Lâm lập tức bán đi trước tiên.
 
Ngoại trừ khuyết điểm này, tên ma đầu này còn một tật xấu nữa, đó là một khi gặp được đàn bà, hắn giống như biến thành người khác vậy. Cứ tưởng rằng sau nhiều năm tôi luyện như vậy sẽ khác biệt lắm, nhưng hiện tại nhìn thấy thì vẫn giống như vậy.
 
Tuy nhiên Hứa Lập Quốc này trời sinh nhát gan, nếu không có đủ khả năng, quả quyết sẽ không nói ra như vậy. Xem ra từ ngày rời khỏi Chu Tước Tinh, Hứa Lập Quốc đã che giấu không ít sự tình.
 
Hàn quang trong mắt Vương Lâm ngày càng đậm.
 
Hứa Lập Quốc hoàn toàn không phát hiện được tâm tình của Vương Lâm, vẫn đang ở đó lải nhải.
 
- Vương Lâm, đại mỹ nhân năm đó ngươi bắt đi rồi, ta còn tưởng ngươi sẽ trọng dụng thế nào, ngờ đâu kết quả là đại mỹ nhân đáng thương của ta lại trở thành người chống đỡ cho gian tình của ngươi và con tiểu tiện nhân Liễu My kia.
 
- Ngươi nói đủ chưa?
 
Vương Lâm bình thản nói.
 
- Đủ hả? Chưa đủ. Ngươi thả ta ra để ta đi tìm tiểu mỹ nhân kia mới là đủ!
 
Thanh âm Hứa Lập Quốc có chút yếu đi, hắn mơ hồ có cảm giác giống như mỗi câu của mình đều chọc tức sát tinh này. Nhưng nghĩ tới những thần thông mình học được trong mấy ngày nay, khí tức của hắn lại lập tức tăng lên.
 
Hắn đang muốn nói chuyện tiếp thì Vương Lâm vỗ túi trữ vật, kiếm tiến lập tức bay ra. Hứa Lập Quốc hoan hô một tiếng, trong nháy mắt liền từ trong tiên kiếm biến ảo đi ra.
 
Hắc khí nồng đậm hình thành một màn sương đen hóa thành hình dáng của Hứa Lập Quốc. Hắn cười dâm đãng vài tiếng, đang muốn đi thẳng tới Đế Đô. Nhưng lúc này, hàn quang trong mắt Vương Lâm dày đặc, hắn vung tay lên hư không một cái, kiếm tiên lập tức rơi vào trong tay.
 
Hắn vung một cái, kiếm này lập tức truyền ra từng trận run rẩy. Hứa Lập Quốc ngẩn ra, lập tức the thé nói:
 
- Vương Lâm, ngươi muốn làm gì?
 
Vương Lâm lạnh lùng liếc mắt nhìn Hứa Lập Quốc một cái. Cái liếc mắt này như một hồ nước đá dội lên đỉnh đầu của Hứa Lập Quốc, hắn lập tức tỉnh táo trở lại.
 
Ánh mắt Vương Lâm khiến cho hắn nhớ lại cảnh tượng năm đó mình bị đối phương luyện hóa thành ma đầu, nhất là những cảnh tượng mấy trăm năm trở lại đây lại lóe lên trong đầu hắn.
 
- Tên sát tinh này có chuyện gì là hắn không làm được. Năm đó giết toàn tộc Đằng gia, trên Chu Tước Tinh lại giết người vô số, ta ta… Hứa Lập Quốc run cầm cập.
 
- Chủ… chủ nhân… Trên mặt Hứa Lập Quốc lập tức lộ ra vẻ nịnh nọt.
 
Vương Lâm lạnh lùng nhìn Hứa Lập. Hắn càng như thế, Hứa Lập Quốc lại càng sợ hãi, cảnh tượng giết chóc trước đây của Vương Lâm hiện giờ không khỏi hiện lên quanh quẩn trong đầu hắn.
 
- Ta ban cho ngươi một thân ma đầu, giúp ngươi từng bước trở thành Kiếm Linh, lại cho ngươi tiên kiếm hộ thể.
 
Thanh âm Vương Lâm bình thản, nhưng Hứa Lập Quốc nghe thấy cũng âm thầm kêu khổ.
 
- Hiện giờ, ta muốn thu hồi!
 
Tay trái Vương Lâm vuốt lên thân tiên kiếm một cái, lập tức Hứa Lập Quốc kêu thảm, toàn bộ thân mình run rẩy, trong nháy mắt liền bị Vương Lâm chặt đứt mối liên hệ với tiên kiếm.
 
Hứa Lập Quốc thân mình lập tức hóa thành một màn sương đen, khi Vương Lâm chặt đứt mối liên hệ của hắn với tiên kiếm, hắn cảm nhận được một luồng sát khí đã biến mất nhiều năm!
 
- Hắn…đúng là sát khí này! Sát tinh này thật sự muốn giết ta!
 
Hứa Lập Quốc hét lên một tiếng, lập tức chạy trốn. Hắn từ sau khi lập công trong trận chiến với lão tổ Cự Ma Tộc, hắn không còn cảm thấy loại sát khí đã theo hắn nửa đời này nữa!
 
- Con hổ cuối cùng vẫn là con hổ, không thể trở nên ngoan ngoãn được, cũng tuyệt đối không thể trở thành mèo!
 
Hứa Lập Quốc trong lòng cười khổ, hắn nhớ tới trong thi ngữ ở quê nhà từ rất lâu đã có câu này.
 
Hứa Lập Quốc đang muốn chạy trốn, hàn quang trong mắt Vương Lâm lóe lên, trong nháy mắt, từng đạo cấm chế hình thành bốn phía xung quanh Hứa Lập Quốc. Hứa Lập Quốc thét lên chói tai, toàn bộ thân mình nhoáng lên một cái lập tức hóa thành hình một thanh kiếm, kiếm khí nồng đậm gào thét lao ra, bất ngờ phá tan cấm chế của Vương Lâm, hướng ra xa bay nhanh đi.
 
Vương Lâm ánh mắt ngưng lại, trên mặt lộ một tia cười lạnh. Hứa Lập Quốc quả nhiên che giấu rất nhiều chuyện, như việc biến thành thanh kiếm này, ở Chu Tước Tinh người này tuyệt đối không thể làm được!
 
Lúc này, từ trong túi trữ vật truyền ra từng trận tiếng động bang bang, hiển nhiên là bên trong có một vật đang điên cuồng va đập. Vương Lâm tay phải vỗ lên túi trữ vật, lập tức gia cố thêm phong ấn trên đó. Làm xong đâu đấy, hắn lạnh lùng nhìn về hướng Hứa Lập Quốc bỏ chạy, trầm giọng nói:
 
- Quay về cho ta!
 
Ngay khi thanh âm truyền ra, cấm chế lưu lại tại cơ thể của Hứa Lập Quốc trong tâm thần hắn lập tức bùng phát.
 
Từ xa truyền đến tiếng kêu của Hứa Lập Quốc. Nhưng không lâu sau, tiếng kêu này lại từ xa xa biến mất. Hàn quang trong mắt Vương Lâm càng đậm.
 
- Quả nhiên không ngoài dự liệu của ta. Tên ma đầu Hứa Lập Quốc này năm đó nếu không nắm chắc đối phó lại với cấm chế của ra, nhất định là sẽ không nghe lời như thế!
 
Vương Lâm bước về phía trước một bước, một bước đó đã vượt qua trăm trượng.
 
Tuy không biết Hứa Lập Quốc đã dùng phương thức nào để chống lại cấm chế trong tâm thần, nhưng cũng không có cách nào cắt đứt được mối liên hệ với Vương Lâm, thông qua điểm này, Vương Lâm vẫn có thể bắt được hắn!
 
Hứa Lập Quốc điên cuồng bỏ chạy. Hắn vốn là hồn thể, lúc này lại trở thành Kiếm Linh, tốc độ so với trước kia nhanh hơn gấp mấy lần, giờ phút này trong lòng đang kinh hãi, lại phát huy toàn bộ thực lực, giống như là một âm hồn liều lĩnh chạy trốn.
 
- Sát tinh, lão tử vì ngươi mà khó nhọc lập công lao, ngươi nói giết là giết, lão tử không được thích tiểu mỹ nhân kia hay sao, không được có một chút bí mật hay sao, không được tính toán sau này có cơ hội sẽ mang theo tiên kiếm và Tiểu Hắc cao chạy xa bay hay sao.
 
Hứa Lập Quốc thở dài, hắn biết sát tinh vì sao lại muốn giết mình.
 
Hắn và Tiểu Hắc từ khi tiếp xúc với nhau, hai hồn thể cả ngày giao lưu, hắn đã học được không ít thần thông của Kiếm Linh, lại với sự trợ giúp của Tiểu Hắc, hai Kiếm Linh gần như đã nghĩ tất cả các biện pháp, cuối cùng làm cho cấm chế của Vương Lâm trong cơ thể hắn có chút yếu đi.
 
Hứa Lập Quốc nhát gan, nên hành sự cực kỳ cẩn thận. Hắn nhằm lúc Vương Lâm đại chiến mới làm cho cấm chế yếu đi, vì vậy Vương Lâm hoàn toàn không phát hiện ra.
 
Hắn vốn vẫn cực kỳ đắc ý, nhưng hiện giờ cũng đã đánh giá sai sự nghi ngờ và tâm cơ của Vương Lâm, đã bị nhìn ra sơ hở.
 
- Ôi, sớm biết là sẽ như vậy.
 
Hứa Lập Quốc lắc đầu, nhanh chóng chạy trốn. Tốc độ của hắn rất nhanh, không quá lâu liền trốn ra khỏi Thiên Yêu Thành. Ngay khi ra khỏi Thiên Yêu Thành, hắn quau đầu lại thoáng nhìn qua Đế Đô, ánh mắt lộ ra một vẻ bi tráng.
 
- Tạm biệt tiểu mỹ nhân yêu dấu, nếu có một ngày trở về, ta sẽ lại đi tìm ngươi!
 
Thằng nhãi này đến bây giờ vẫn chỉ nghĩ đến tiểu mỹ nhân của hắn mà quên mất ánh mắt của tiểu đệ Tiểu Hắc Đao đang lộ ra vẻ bi tráng. Hứa Lập Quốc xoay người, đang muốn tiếp tục chạy, nhưng trong nháy mắt liền lộ ra vẻ nịnh nọt, a dua nói:
 
- Chủ nhân, tốc độ của ngươi nhanh thật, xem ra gần đây bản lãnh đã tiến bộ rất nhiều, quả nhiên không hổ danh là chủ nhân của Hứa Lập Quốc ta, ta… Phía trước Hứa Lập Quốc mười trượng, Vương Lâm vẻ mặt lạnh lùng xuất hiện.
 
- Ngươi to gan lắm!
 
Vương Lâm chậm rãi nói.
 
Hứa Lập Quốc thân mình run lên, lập tức phù phù một tiếng quỳ trên mặt đất, đấm ngực, vẻ mặt cầu xin, nói:
 
- Chủ nhân, ta sai rồi, đúng là rất sai, cũng không dám nữa… Hắn nói tới đây, bỗng nhiên cấm chế bên ngoài túi trữ vật của Vương Lâm lập tức sụp đổ. Một đạo hắc khí từ bên trong lóe lên, không ngờ không cần sự cho phép của Vương Lâm, tự động bay ra!
 
Đạo hắc khí này lóe ra, với một tốc độ khó có thể tưởng tượng trực tiếp nhắm thẳng vào Vương Lâm.
 
Nếu bản lãnh Vương Lâm vẫn còn là Anh Biến Trung Kỳ như trước kia, một đạo hắc khí này ở khoảng cách gần như vậy hoàn toàn không thể tránh né. Cho dù hiện giờ đã đạt tới Anh Biến Hậu Kỳ đại viên mãn, muốn tránh tuyệt đối cũng không dễ.
 
Nhưng giờ phút này, Vương Lâm cũng không cần nhìn đến đạo hắc khí kia, lần này hắn phải hoàn toàn thu phục thanh loan đao màu đen này!
 
Bên ngoài thân thể hắn nhanh chóng tràn ngập Sinh Chi Lạc Ấn. Đạo hắc khí đánh tới, chạm vào người phát ra một tiếng như kim loại chạm vào nhau, loan đao màu đen lập tức bị bắn ra.
 
Vương Lâm giơ tay phải đưa hai ngón kẹp lại, nhưng thanh loan đao màu đen này kêu lên dữ dội, né ra khỏi hai ngón tay Vương Lâm, sau đó lượn một đường cong, với tốc độ cực nhanh, lại điên cuồng vọt tới. Lúc này mục tiêu của nó chính là giữa lông mày Vương Lâm.
 
- Keng.
 
Tiếng kim loại va chạm vang lên, loan đao kia lại bị bắn ra. Lúc này nó cực kỳ tức giận, điên cuồng lui ra phía sau, làm ra vẻ lại muốn tấn công. Nhưng ngay khi loan đao này định tấn công, nó liền lập tức chuyển hướng, bay về phía Hứa Lập Quốc, muốn cùng nhau chạy trốn.
 
- Rất hay!
 
Vương Lâm ánh mắt lóe lên, lần thứ hai giao chiến với loan đao này có Sinh Chi Lạc Ấn trợ giúp, so với lần đầu tiên năm đó dễ dàng hơn rất nhiều.
 
Khi loan đao này bay về phía Hứa Lập Quốc, thân mình Vương Lâm tiến lên phía trước một bước, tiên lực lập tức từ dưới chân tràn ra, trong nháy mắt tràn ngập trong phạm vi trăm trượng. Cấm chế trong cơ thể Hứa Lập Quốc lập tức lóe lên, đình trệ trong nháy mắt.
 
Hứa Lập Quốc thần sắc lộ vẻ kiên quyết, giống như thật sự đã hối hận sửa sai, nhưng trong lòng cũng chửi ầm lên, không ngừng nguyền rủa Vương Lâm, nhưng đáng tiếc cũng không có tác dụng gì.
 
Cùng lúc đó, hai tay Vương Lâm bấm quyết, từng đạo cấm chế từ trong tay xuất hiện, dừng ở giữa không trung, hình thành một cấm chế không hoàn chỉnh.
 
Trong cấm chế này khuyết mất một chỗ, chỗ đó chính là ở trong tâm thần của Hứa Lập Quốc!
 
Thủ pháp của Vương Lâm năm đó, tuy rằng phối hợp tâm huyết, nhưng so với hiện tại kém hơn rất nhiều. Giờ phút này, toàn bộ cấm chế đánh ra, thân mình Hứa Lập Quốc lập tức không tự chủ được bay về phía cấm chế kia.
 
Loan đao có chút lo lắng, muốn ngăn trở, nhưng Vương Lâm vừa bước tới đã đi đến ngay bên cạnh. Loan đao kia không thể tránh đi được, vì thế liền có chút trì hoãn. Hứa Lập Quốc trơ mắt nhìn cấm chế kia dung nhập vào trong cơ thể, thân mình hắn run lên, sau đó trên mặt lộ ra vẻ nịnh nọt, a dua nói:
 
- Chủ nhân, ngươi xem hiện giờ đã có cấm chế rồi, hãy tha cho ta một lần đi, ta thật dự không dám nữa.
 
Vương Lâm không để ý tới Hứa Lập Quốc, mà một tay chụp vào loan đao.
 
Loan đao kia vẫn còn định né tránh, lúc này Vương Lâm trong mắt lóe lên hàn quang, thấp giọng quát:
 
- Sát lục chi khí!
 
Trong nháy mắt, từ giữa lông mày từng đạo khí xám điên cuống lao ra, hơn ba nghìn đạo khí gần như trong nháy mắt toàn bộ lao ra, bao vây lấy loan đao kia.
 
Loan đao này tốc độ quá nhanh, nó lợi dụng khoảnh khắc bao vây chui ra khoảng không. Nhưng ngay khi vừa mới lao ra, ngón tay Vương Lâm đã xuất hiện ở phía trước. búng một cái, loan đao này lập tức bị bắn trở lại.
 
- Ngưng!
 
Vương Lâm trầm giọng nói.
 
Ba nghìn đạo sát lục chi khí nhanh chóng co rút lại, hình thành một quả cầu, từ bên trong truyền ra từng trận tiếng bang bang. Nhưng loan đao này cho dù như thế nào cũng không thể lao ra.
 
Không nhìn loan đao nữa, ánh mắt Vương Lâm lạnh như băng nhìn lên người Hứa Lập Quốc.
 
Hưa Lập Quốc thân mình khẽ run run, cười ngốc nghếch nói:
 
- Chủ nhân, có gì muốn dặn dò? Hay là để ta đi khuyên nhủ Tiểu Hắc, nhất định sẽ khiến hắn từ nay về sau sẽ ngoan ngoan nghe lời.
 
- Ngươi chắc cũng biết vì sao ta không cho ngươi đi tìm Kiếm Linh kia!
 
Vương Lâm nhìn Hứa Lập Quốc, nói.
 
Hứa Lập Quốc vội vàng gật đầu, nói:
 
- Biết, ta biết!
 
Hắn ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng cũng thầm nhủ:
 
- Rõ ràng là muốn chia rẽ ta và tiểu mỹ nhân, ta thấy đến tám phần là chính ngươi đã để ý tới tiểu mỹ nhân kia. Ôi, Hứa Lập Quốc ta phong lưu, phóng khoáng, tuổi còn trẻ lại có mối hận cướp vợ này!
 
- Trong Thiên Yêu Thành cao thủ như mây, ngươi thật sự cho rằng không có người có thể phát hiện ra ngươi sao. Một khi bị phát hiện, với thực lực của ngươi chắc chắn sẽ bị bắt, sau đó sẽ bị luyện hóa trở thành Kiếm Linh pháp bảo. Hứa Lập Quốc, ngươi còn chưa biết sao?
 
Thanh âm Vương Lâm như tiếng chuông lớn, vang vọng trong nội tâm Hứa Lập Quốc.
 
Hắn chấn động, lập tức sững sờ ở nơi đó, vâng dạ nói:
 
- Chuyện này, không được để bị phát hiện… Trống ngực hắn đập thình thịch, lúc này nghe Vương Lâm nói cũng tin đến tám phần. Nếu như thực sự bị người ta bắt đi, không biết đối phương có thể là một cự ma lão tổ đầy lòng hiếu kỳ hay không.
 
- Tuy nhiên, nếu như bị chủ nhân của tiểu mỹ nhân kia bắt được, thì đó lại là chuyện tốt, như vậy ta có thể cùng với tiểu mỹ nhân âu yếm… Hứa Lập Quốc trong lòng thầm nhủ, nhưng những lời này hắn không dám nói với Vương Lâm.
 
Vương Lâm lạnh lùng liếc nhìn Hứa Lập Quốc một cái, như thể nhìn thấu được suy nghĩ trong lòng hắn. Hứa Lập Quốc chột dạ, chẳng những không né tránh ánh mắt Vương Lâm, ngược lại còn đưa ánh mắt lại Vương Lâm, trong lòng hắn thầm nhủ:
 
- Chịu đựng, lão tử càng chột dạ càng phải chịu đựng!
 
- Ngươi chắc đã học được rất nhiều thứ từ Kiếm Linh trong loan đao màu đen kia.
 
Vương Lâm chậm rãi nói.
 
Hứa Lập Quốc nháy mắt, không chút do dự đem toàn bộ những thần thông của Kiếm Linh mình học được nói ra một lượt. Bao gồm hắn có thể ẩn giấu được khí tức, có thể bước đầu hoàn toàn dung nhập vào trong tiên kiếm, hơn nữa nếu xuất toàn lực, uy lực của tiên kiếm sẽ tăng lên không ít rồi một số thứ nữa.
 
Hắn vừa nói, vừa âm thầm quan sát sắc mặt Vương Lâm, trong lòng cẩn thận. Loại cảm giác này đã hơn trăm năm hắn không cảm thấy, bây giờ thấy lại một lần nữa, cũng không có điểm gì mới lạ.
 
Nghe Hứa Lập Quốc nói xong, tay phải Vương Lâm cách không chụp về hướng quả cầu nhỏ tạo thành từ sát lục chi khí. Bên trong đã không còn những tiếng bang bang, khi Vương Lâm chạm tay vào quả cầu này, từng đạo sát lục chi khí theo bàn tay trở lại bên trong cơ thể.
 
Khi chỉ còn lại mấy trăm đạo sát lục chi khí, một đạo đao khí sắc bén trong nháy mắt lao ra, nhưng bị sát lục chi khí quấn quanh nên tốc độ quả thật không khỏi hơi chậm.
 
Vương Lâm đã có chuẩn bị, đưa hai ngón tay ra kẹp, đạo đao khí kia lập tức sụp đổ. Ở giữa hai ngón tay, loan đao màu đen kia giãy giụa kịch liệt. Vương Lâm há mồm phun ra một đạo khí nguyên thần lên trên loan đao, hai mắt lóe lên điện quang. Hắn không chọn cách luyện hóa trong thời gian dài, mà chọn dùng thủ đoạn cứng rắn, không tiếc tổn hại linh thể, đem chính dấu ấn nguyên thần của mình in lên trên loan đao.
 
Làm xong hết thảy, hắn vung tay phải, loan đao bay ra, ở giữa không trung phát ra tiếng kiêu không cam lòng!
 
Vương Lâm xuất ra tiên kiếm ném về phía Hứa Lập Quốc. Hứa Lập Quốc sắc mặt lộ vẻ vui mừng, trong lòng hồ hởi, nhanh chóng chui vào trong tiên kiếm, cùng tiên kiếm dung hợp.
 
Giữa không trung, đao kiếm cùng bay, nhìn thấy Hứa Lập Quốc đã không còn nguy hiểm, loan đao kia do dự một chút, mặc dù nhìn Vương Lâm cũng có chút không vừa mắt, nhưng nó cũng giống như Hứa Lập Quốc, đi theo bên người hắn.
 
Nói một cách chính xác, là loan đao này đi bên cạnh người Hứa Lập Quốc.
 
Hứa Lập Quốc đang ở trong tiên kiếm nhìn lướt qua loan đao màu đen kia, có chút đắc ý thầm nghĩ:
 
- Sát tinh cũng không thể hoàn toàn thu phục Tiểu Hắc. Lão tử có thể ngoắc ngón tay thu hắn làm tiểu đệ, xem ta sức hấp dẫn của ta cũng mạnh hơn sát tinh rất nhiều!
 
Hắn nghĩ như vậy, trong lòng lập tức có một cảm giác sảng khoái, thầm nhủ:
 
- Cho dù sát tinh ngươi có mạnh bao nhiêu, về điểm này chỉ sợ ngươi vẫn còn thua kém lão tử.
 
Còn có khả năng ứng biến của lão tử, về điểm này, hắn cũng kém ta. Lại còn có nhân duyên với mỹ nhân của lão tử, đại mỹ nhân tiểu mỹ nhân đều là của lão tử, hắn so với ta lại càng kém hơn.
 
Như vậy có thể thấy được ngoại trử bản lãnh cao hơn một chút, còn mặt nào hắn cũng đều kém ta. Ôi, ta đúng là một ma đầu ưu tú, thật sự thế gian này hiếm thấy được một người như ta.
 
Hứa Lập Quốc trong lòng sảng khoái, hoàn toàn nhẹ nhõm, hơn nữa lại có một cảm giác là mình hơn hẳn. Hắn nhìn về phía Vương Lâm, ánh mắt linh thể ở trong tiên kiếm có một vẻ thông cảm và đắc ý.
 
Vương Lâm vỗ túi trữ vật, Hứa Lập Quốc cùng với tiên kiếm bay vào, loan đao theo sát sau đó. Khi Hứa Lập Quốc chuẩn bị tiến vào trong túi trữ vật, thân mình hắn bỗng nhiên dừng lại, nhìn về hướng Đế Đô ở đằng xa, trong lòng thở dài nói:
 
- Tiểu mỹ nhân, Hứa ca ca sẽ còn trở lại, lão tử chưa đi đâu. Không bắt được ngươi mang đi, lão tử sẽ không rời khỏi Thiên Yêu Thành!
 
Tại Kiếm Các bên trong Đế Đô, Đế Kiếm hình con rắn toàn bộ run lên, hóa thành một thiếu nữ. Thiếu nữ nhăn mũi, hung tợn nói:
 
- Đừng để cho ta nhìn thấy Kiếm Linh vô sỉ kia. Nếu để ta nhìn thấy hắn, cho dù trái với mệnh lệnh của Đế Quân ta cũng phải dẫn kiếm thể lao ra, trực tiếp chém hắn!
 
Thu đao kiếm xong, Vương Lâm về tới Hồng Thành, bóng đêm đã phủ xuống mặt đất, cũng đã qua một ngày. Vương Lâm bay một mạch hướng về Mạc phủ.
 
Trong khi hắn phi hành, bỗng nhướn mày, thân mình dừng lại, trầm giọng nói:
 
- Chuyện gì?
 
Ở trên phố, xa xa có mấy người đi ra. Trong những người này có cả nam và nữ, tu vi cũng đều là Anh Biến Kỳ trở lên, trong đó có một vài người đã đạt tới Anh Biến Trung, Hậu Kỳ.
 
Vương Lâm thần sắc như thường, quan sát những tu sĩ này, không nói gì. Trên người những tu sĩ này hắn không hề cảm thấy một chút sát khí nào, ngược lại cảm thấy có một vẻ vô cùng bi phẫn.
 
Từ trong đám người này có một nam tử áo trắng đi ra. Người này tướng mạo sáng sủa, hướng về Vương Lâm ôm quyền nói:
 
- Tên tuổi Vương đạo hữu, khi ở Thiên Vận Tinh tại hạ nghe như sấm đánh bên tai. Mấy ngày trước, trong cuộc tranh đoạt Yêu Tướng, lại càng khiến cho ta thêm phần kính nể.
 
Vương Lâm quét mắt liếc nhìn đám người này một lượt, trong lòng đã có chút đoán được ý định của họ, cũng ôm quyền, nói:
 
- Quá khen!
 
Nam tử áo trắng thở dài, nói:
 
- Tại hạ là thiếu môn chủ của Ngọc Kiếm Môn, lần này bị cuốn vào cuộc tranh đoạt Yêu Tướng, tình thế cũng là bất đắc dĩ. Phong thái của Vương huynh mấy ngày trước như đã đánh một đòn làm cho tại hạ thức tỉnh. Ở nơi Yêu Linh này, sinh mạng của tu sĩ còn thấp hơn con kiến, Yêu Tướng không thể chết, kẻ giết Yêu Tướng cũng phải bị chôn cùng, cuối cùng phải chết chỉ có tu sĩ chúng ta. Thực ra ở nơi Yêu Linh man di này, tu sĩ chúng ta chỉ là con hát mua vui cho chúng!
 
Vương Lâm trầm ngâm, không nói gì.
 
- Vị này chính là người trợ giúp của Yêu Tướng Ngao Địch!
 
Nam tử này chỉ vào một người đàn ông trung niên ở bên cạnh. Người này mình mặc đạo bào, hắn tiến lên hai bước, hướng về Vương Lâm ôm quyền cung kính nói:
 
- Vương đạo hữu, cái chết của Ngao Địch cũng khiến ta thức tỉnh. Ở nơi Yêu Linh này, chiến công mặc dù quan trọng, nhưng nếu không còn sống để hưởng thì cũng chẳng có tác dụng gì.
 
Nam tử áo trắng thở dài, nói:
 
- Ở trong này mua vui cho đám Yêu Linh man di, không phải là lựa chọn của những người tu đạo. Những đạo hữu đứng sau lưng ta đều chuẩn bị rời khỏi Thiên Yêu Thành. Hôm nay xin từ biệt Vương đạo hữu! Cáo từ!
 
Hắn nói xong, hít sâu, thân mình vút lên, hóa thành một đạo cầu vồng, bay thẳng lên trời.
 
Mấy vị tu sĩ phía sau hắn cũng đồng thời hướng về Vương Lâm ôm quyền cáo từ, đều hóa thành những đạo cầu vồng, biến mất ở phía chân trời.
 
Vương Lâm im lặng đứng tại chỗ, nhìn đám tu sĩ rời đi, trước sau vẫn trầm mặc.
 
Tu sĩ là những người đi ngược với mệnh trời, tất nhiên phải có ngạo cốt! Nếu vì cường quyền mà cúi đầu thì không phải với chữ nghịch, lưu lại chỉ là tuân theo vận mệnh!
 
Nhưng chữ nghịch này lại có một nghĩa khác, tu sĩ rời đi lúc này không phải là nghịch, mà là tránh!
 
Nghịch chân chính phải là không trốn tránh trời đất, trốn tránh vận mệnh, trốn tránh phép tắc đạo trời, mà là đi ngược lại những thứ đó!
 
Tu sĩ nếu không như vậy thì không phải là tu đạo. Vương Lâm hướng ra xa đi tới. Hắn không phi hành mà lẳng lặng bước đi, bóng dáng hắn ở dưới ánh trăng kéo ra rất dài.
 
- Tu đạo, nghịch thiên.
 
Vương Lâm đi rất chậm, vừa đi vừa tự nói, như thể con phố này dài vô tận.
 
Không biết qua bao lâu, ở phía trước Vương Lâm, Mạc phủ đã thấp thoáng ở trong mắt. Trong bóng đêm, đèn lồng bên ngoài Mạc phủ tỏa ra ánh sáng dịu dàng, giống như một tia sáng rực giữa bóng đêm, khiến cho Vương Lâm dừng bước, lẳng lặng nhìn lại.
 
Ánh sáng tuy nhỏ bé, nhưng lại làm cho tấm biển Mạc phủ sáng lên, Từng trận gió đêm thổi đến, đèn lồng lay động, làm cho ánh nến bên trong lập lòe lúc sáng lúc tối. Tuy vậy nhưng ánh nến này cũng rất ngoan cường, ngày càng sáng rõ.
 
Vương Lâm im lặng đứng trong bóng đêm, ánh mắt lộ ra một tia minh ngộ. Nhưng minh ngộ này vẫn là không đủ, hắn có cảm giác như bắt được cái gì đó, nhưng trong nháy mắt lại giống như không có cái gì xuất hiện.
 
Một sự biến đổi kinh người đang ở trên người Vương Lâm im lặng bén rễ.
 
Thời gian dần dần trôi qua, mặt đất tối đen được ánh ban mai phương đông chậm rãi chiếu rọi. Trong mắt Vương Lâm, màu đen giống như thủy triều rút đi.
 
Tại khoảnh khắc này, trong đầu Vương Lâm như có một tia chớp xẹt qua, bên tai hắn dường như có văng vẳng tiếng đàn, cả người giống như đã ngộ đạo.
 
- Đêm tối bị ánh mặt trời quét tới, có phải là nghịch không? Chữ nghịch này chính là mấu chốt có thể đưa ta đạt đến Vấn Đỉnh!
 
Trong đầu Vương Lâm có một cảm ngộ mơ hồ, cảm ngộ này không sâu nhưng bắt đầu bén rễ.
 
Vương Lâm trong mắt lộ ra vẻ kỳ dị, không trở lại Mạc phủ mà xoay người rời khỏi. Trên bờ sông kia, hắn như một lão tăng ngồi xuống, mặc dù lúc này không có tiếng đàn truyền vào trong tai hắn, nhưng lại có dư âm vang vọng.
 
Tiếng đàn vô tình, nhưng trong lòng lại hàm chứa bi thương. Âm thanh bi thương này không phải là nghịch, khác với cảm ngộ vừa rồi của ta. Nhưng vì sao ta nghe trong tiếng đàn này lại có ẩn chứa nghịch ý.
 
Buổi trưa, ánh mặt trời ấm áp dào dạt chiếu rọi mặt đất, chiếc thuyền tranh đi tới. Trên chiếc thuyền tranh kia, thanh niên nhiều ngày trước xuất hiện bên cạnh nữ tử đánh đàn lại xuất hiện. Lúc này đây, hắn hướng ánh mắt ra xa, nhìn lên người Vương Lâm.
 
Tiếng đàn kia nhẹ nhàng truyền đến, thanh niên kia ngồi ở đầu thuyền bên cạnh nữ tử, trong tay cầm chén rượu, hướng về phía Vương Lâm nâng lên.
 
Vương Lâm cầm lấy bầu rượu, lắc lắc một chút rồi uống một ngụm. Nhưng thanh niên kia lại lắc đầu, chỉ chỉ ra mũi thuyền, chén rượu trong tay không còn được một nửa.
 
Vương Lâm cười khẽ. Thanh niên này tuy rằng tướng mạo tầm thường, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy có một cảm giác rất cởi mở. Vương Lâm trầm ngâm một chút, thân mình nhoáng lên một cái, đạp trên mặt sông đi tới, đáp lên trên mũi thuyền kia.
 
Nữ tử đánh đàn vẫn chưa phát hiện ra mũi thuyền có thêm một người, vẫn đang chìm đắm trong tiếng đàn đau thương.
 
Thanh niên kia mỉm cười, giơ chén rượu trong tay uống một ngụm, sau đó vung tay áo, ngồi ở một bên.
 
Vương Lâm cũng ngồi xuống, cầm bầu rượu uống, ngồi gần nghe tiếng đàn, lẳng lặng nhìn tay ngọc của nữ tử gảy đàn.
 
Ba người trên mũi thuyền thủy chung đều không nói gì. Thanh niên kia mời Vương Lâm ra sau thuyền, trước sau chỉ mỉm cười không nói. Về phần Vương Lâm cũng như vậy, trong đầu cũng không có nhiều chuyện để nói. Bởi vì tiếng đàn này làm động lòng người, trong tiếng đàn này, mọi ngôn ngữ khác đều là những thứ tạp âm!
 
Tiếng đàn ngừng một chút, chiếc thuyền tranh theo dòng sông trôi đi. Vương Lâm ngồi xuống, ngày hôm nay, thanh niên kia và hắn rượu đều không có, tôi tớ từ bên trong thuyền đi ra, chuẩn bị rượu cho hai người.
 
Sắc trời bắt đầu tối, hai bên bờ sông hiện lên một cảnh tượng buồn tẻ, mặc dù trên chiếc họa thuyền này có không ít những ngọn đèn lung linh có phần mỹ lệ.
 
Chiếc thuyền tranh này lại một lần nữa đưa Vương Lâm lại gần bờ sông. Vương Lâm đứng lên, hướng về thanh niên kia ôm quyền, đang định đạp gió bay đi.
 
Lúc này, thanh niên kia từ trước tới giờ không nói gì, mở miệng nói nhỏ:
 
- Huynh đài nghe tiếng đàn có cảm xúc gì khác không?
 
Vương Lâm dừng bước một chút, nói:
 
- Nhớ tới cố nhân.
 
Thanh niên kia cầm chén rượu uống một ngụm, chua xót nói:
 
- Khó trách. Nếu tâm không còn vướng bận, thì sẽ không bị tiếng đàn lay động. Huynh đài và ta giống nhau, cũng đều là tục nhân.
 
Trong lúc hai người nói chuyện, nữ tử đánh đàn kia thân mình run lên, tiếng đàn cũng theo đó mà xuất hiện những tiếng run rẩy.
 
- Nếu huynh đài không có việc gì, chi bằng hai ta uống cho tới bình minh, nghe tiếng đàn của Minh Phí cô nương.
 
Thanh niên kia nói.
 
Vương Lâm trầm ngâm một chút, liếc mắt nhìn thanh niên kia một cái, gật đầu nói:
 
- Cũng được!
 
Thanh niên kia khẽ mỉm cười, lắc chén rượu, nói:
 
- Ta quan sát huynh đài nhiều ngày, nhìn ngươi ngồi trên bờ sông. Mặc dù người ở đó, nhưng tâm lại không ở đó, dường như là một người qua đường.
 
Vương Lâm uống một ngụm rượu, lắc đầu nói:
 
- Một tục nhân nếu thật sự là khách qua đường, chẳng qua cũng chỉ là hư ảo mà thôi. Ngươi chẳng phải cũng giống như vậy sao, thân ở trên thuyền này, rất hợp, nhưng lại không biết đang đi về nơi nào.
 
Thanh niên kia liếc nhìn Vương Lâm thật lâu, nói:
 
- Trong nhà có một vài vị khách thô lỗ, tranh cãi quá mức ầm ĩ. Vì vậy ta phải đi đến nơi thanh tĩnh này.
 
- Hóa ra là một người có gia đình.
 
Vương Lâm hạ giọng nói.
 
- Huynh đài không có gia đình?
 
Thanh niên hỏi lại.
 
- Có, nhưng mà ở rất xa… Trong đầu Vương Lâm hiện ra sơn cốc ở Chu Tước Tinh.
 
- Trong nhà còn có ai khác không?
 
Thanh niên hỏi.
 
- Không có. Còn ngươi?
 
Vương Lâm cầm lấy bầu rượu, uống một ngụm.
 
- Có bảy đứa cháu gái, tuy nhiên chúng rất bướng bỉnh, hơn nữa gần đây còn bị một vị khách đáng ghét quấn lấy.
 
Nói tới đây, thanh niên bật cười.