Tiên Nghịch

Chương 774: Diêu Băng Vân

25/4/2023 / 0 lượt đọc / 2128 chữ

Tuy nhiên, Lão Tổ Huyết Thần Tử của Diêu gia, khi ban ra Thiên Khung Lệnh đã từng nói: Việc giết Hứa Mộc cần huy động toàn bộ lực lượng của Diêu gia, là sự tình quan trọng bậc nhất của gia tộc ! Điều này mới là nguyên nhân khiến cho Diêu Băng Vân ra tay.
 
- Muội muội… Ta nhất định sẽ cứu ngươi… Diêu Băng Vân mấp máy môi, bóng dáng biến mất tại chỗ, dung nhập với thiên địa, tiếp tục đuổi theo.
 
Trong thời gian mười ngày này, tin tức Hứa Mộc xuất hiện đã nhanh trong được truyền đi. Nhất là việc mấy gia tộc cùng liên hợp, hình thành một đoàn hai mươi tám người ngăn chặn, bị Hứa Mộc giết mất hai mươi sáu người, chỉ có hai người là chạy thoát.
 
Sự kiện này lập tức tạo ra một hồi sóng to gió lớn. Một số người liên quan đến những tu sĩ tử vong liền liên tưởng tới những điều đồn đại về đủ loại hành vi của Hứa Mộc ở Lôi chi Tiên giới.
 
Càng làm cho người ta chấn động là trong số hai mươi tám người này thì có tới ba người có tu vi Dương Thật, chín người có tu vi Âm Hư, mười sáu người là Vấn Đỉnh đại viên mãn. Loại đội ngũ này không ngờ còn bị Hứa Mộc dễ dàng tiêu diệt. Hai người may mắn sống sót kia, một người sau khi trở về tu chân tinh của mình thì lập tức tuyên bố cuộc đời này sẽ không tham dự vào chuyện giữa Hứa Mộc và Diêu gia nữa ! Còn người kia cũng là Dương Thật tu sĩ. Người này còn chật vật hơn, nguyên thần bị hao tổn. Sau khi về tới gia tộc lập tức bế quan, đồng thời tuyên bố ra những lời tương tự, không tham gia vào việc này nữa ! Một loạt sự tình này khiến cái tên Hứa Mộc được khắc sâu vào trong trí nhớ của những tu sĩ trong La Thiên Tinh Vực. Gần như cùng lúc đó, trong thế hệ thứ ba của Diêu gia, Khuy Niết sơ kỳ Diêu Trường Đông lại chết trong tay của Hứa Mộc. Sau khi không biết bị người nào truyền ra, chuyện này đã như một cơn gió lốc quét ngang cả La Thiên Tinh Vực ! Thiên Khung Lệnh của Diêu gia, người đuổi giết lại bị giết. Điều này không thể nghi ngờ đã khiến cho tất cả tu sĩ khiếp sợ, đối với cái tên Hứa Mộc lại càng thêm nhớ kỹ.
 
Đồng dạng, phản ứng Diêu gia đối với việc này cũng cực kỳ nhanh chóng, phần đông tộc nhân đều liên hệ với các tu chân gia tộc khác tập hợp lại, hướng về La Thiên Tây Vực.
 
Số lượng những người này nhiều lắm, gần như hình thành một phòng tuyến phong toả, không ngừng chặt chẽ vây lại.
 
Giờ phút này, Vương Lâm cực kỳ cẩn thận, không ngừng dung nhập vào trong thiên địa. Nhưng hắn không di chuyển trong phạm vi lớn mà tìm cách bỏ rơi người đồng dạng cũng có thể dung hợp với thiên địa đuổi theo phía sau.
 
Hắn tuy chưa từng gặp qua người truy kích này, nhưng có cảm giác hận đến tận xương tuỷ. Vương Lâm đơn giản chỉ dung nhập vào với thiên địa, không thoát ra ngoài mà không ngừng biến ảo phương vị.
 
Do đó, chính là đang tranh tài với nhau về khả năng cảm ngộ thiên đạo. Ai cảm ngộ sâu sắc hơn thì dung nhập với thiên địa thời gian lâu hơn.
 
Một khi đối phương theo thiên địa đi ra trước thì Vương Lâm tự nhiên sẽ nắm giữ chủ động, không cho đối phương nhận biết được phương vị của mình.
 
Vương Lâm trải qua Viêm Lôi tử dung thân, trong hoàn cảnh đó, nguyên thần và thân thể dung nhập vào thiên địa trong thời gian dài. Lúc này đây, hắn cắn răng cố gắng tồn tại trong trạng thái dung nhập với thiên địa.
 
Thời gian chậm rãi trôi qua, Diêu Băng Vân dù cảm ngộ thiên địa cũng khá sâu sắc nhưng không từng trải qua như Vương Lâm. Đến ngày thứ sáu thì rốt cục nàng không nhẫn nại được nữa, thân mình nàng từ trong hư không xuất hiện trở lại.
 
Nháy mắt khi thân mình của nàng xuất hiện, thần thức dung nhập vào thiên địa mơ hồ đã mất đi khả năng tập trung vào Vương Lâm.
 
Sắc mặt của Diêu Băng Vân bình tĩnh, ngọc thủ vỗ lên túi trữ vật, lập tức một cái tiểu kính xuất hiện trong tay. Tay trái nàng bấm quyết, như đang thôi diễn, cầm lấy tiểu gương, nghỉ ngơi một lát rồi lại dung nhập vào với thiên địa.
 
Trong một tinh cầu hoang phế nơi giao nhau giữa La Thiên Tây Vực và Bắc Vực, bóng dáng Vương Lâm chợt hiện ra. Sắc mặt hắn đã không còn chút huyết sắc. Dù sao trước đó hắn đã bị thương, lại trải qua hơn mười ngày chạy trốn, hơn nữa dung nhập với thiên địa trong thời gian dài khiến cho thương thế quá nặng. Giờ phút này, ánh mắt hắn chợt loé lên, sau khi xác định kẻ truy đuổi đã bị bỏ rơi mới thở phào một hơi.
 
- Lúc này Diêu gia tất nhiên đã triển khai hành động, từ nay về sau sợ là rất khó hành tẩu !
 
Thân mình Vương Lâm nhoáng lên một cái, đi thẳng tới tinh cầu bỏ hoang kia.
 
Tinh cầu này không có linh lực, nơi nơi đều là những đống hoang tàn, hiển nhiên không biết bao nhiêu năm trước, nơi này cũng từng có một thời huy hoàng.
 
Trong tu chân tinh này, Vương Lâm tìm được một thung lũng rồi ngồi xuống. Sau đó hắn vỗ túi trữ vật, lập tức Tôn Hồn Lôi bay ra, hoá thành một màn sương đen tràn ngập xung quanh. Hắn lại đánh ra một loạt cấm chế, rồi mới nhắm hai mắt lại, bắt đầu thổ nạp. Phía sau hắn, từ trong hư ảnh, Tháp Sơn đi ra, khoanh chân ngồi một bên. Cánh tay phải của Tháp Sơn đã bị vỡ vụn, thân mình có nhiều vết thương, thần thái rất uể oải.
 
Vương Lâm biết thời gian cấp bách, phải nhanh chóng chữa thương để điều chỉnh trạng thái của bản thân đạt tới đỉnh thì mới có thể còn đường sống.
 
Hết sức thổ nạp, Vương Lâm nâng tay phải lên, chụp một cái vào màn sương đen do Tôn Hồn Phiên biến thành, lập tức liền có một nguyên thần Âm Hư rơi vào trong tay. Không đợi đối phương cầu xin tha thứ, hắn bóp mạnh, nó liền hoá thành một đoàn nguyên lực bị hắn nuốt vào.
 
Một lát sau, ánh mắt Vương Lâm chợt loé lên, lại chụp một nguyên thần khác rồi nuốt vào trong miệng.
 
Vận chuyển linh lực trong cơ thể, không ngừng hấp thu, sáu canh giờ sau, Vương Lâm đã liên tiếp nuốt vào bốn nguyên thần. Một cỗ nguyên lực mênh mông cuồn cuộn tràn ngập trong cơ thể Vương Lâm. Hắn mở trừng hai mắt ra, lộ ra hàn mang. Tay phải chụp vào trong ngực, nhiều túi trữ vật liền xuất hiện.
 
Những túi trữ vật này đều là từ hai mươi sáu người bị Vương Lâm giết chết trước đó. Lúc này, Vương Lâm không chút nghĩ ngợi, lần lượt huỷ đi thần thức lạc ấn, lấy ra tất cả pháp bảo bên trong, bóp nát hết, hoá thành dung dịch sau đó tiến vào trong thân thể của Tháp Sơn.
 
Trong những túi trữ vật của những người này, gần như có đủ các loại pháp bảo, giờ phút này toàn bộ bị Vương Lâm phá huỷ, không ngừng tu bổ thân thể Tháp Sơn.
 
Lại qua hai ngày, xương cốt toàn thân của Tháp Sơn đã khôi phục, tuy còn chút uể oải nhưng đã không còn ngại gì nữa !
 
Trong mắt của Vương Lâm sát khí chợt loé lên, cả người bay lên. Tháp Sơn theo sát phía sau, hoá thành hư ảnh dung nhập vào phía sau Vương Lâm.
 
Đồng thời với việc thân mình của Vương Lâm bay lên, tay phải hắn chụp một cái xuống phía dưới. Lập tức màn sương đen ngưng tụ lại, hoá thành một thanh đại phiên bị Vương Lâm nắm trong tay, rung lên rồi thu vào trong túi trữ vật.
 
Đúng lúc này, ở bên ngoài tu chân tinh nơi Vương Lâm chữa thương. Thân ảnh của Diêu Băng Vân biến ảo ra. Vẻ mặt của nàng lạnh như băng, tiểu kính trên tay phải lật lên, xuất hiện trong mặt kính chính là hình ảnh Vương Lâm vừa từ trên mặt đất nhảy lên.
 
Thần sắc của nàng lạnh lùng, nâng ngọc thủ lên, ngón trỏ ấn về phía mặt kính. Nhưng nháy mắt ngay khi tay nàng ấn xuống, mặt kính kia cũng lập tức vỡ vụn, ầm lên một tiếng.
 
Một cỗ sát khí từ tu chân tinh lao ra. Trung tâm cỗ sát khí này chính là Vương Lâm.
 
Cả người hắn như một thanh lợi kiếm tuốt ra khỏi vỏ, trực tiếp đâm ra. Bên người hắn tràn ngập lôi cầu màu tím, hoá thành những tiếng sấm ầm ầm khiến cho tốc độ của Vương Lâm càng nhanh hơn.
 
Gần như chỉ trong nháy mắt, hắn đã ra khỏi tu chân tinh kia, lao thẳng tới Diêu Băng Vân.
 
Thần sắc của Diêu Băng Vân vẫn bình tĩnh như cũ. Nàng lạnh lùng nhìn Vương Lâm đang nhanh chóng lao về phía mình rồi nâng ngọc thủ lên, chỉ về phía trước. Lập tức một đạo bông tuyết màu lam ngưng tụ trên ngón tay này, nhè nhè phát ra hàn khí.
 
- Băng phá !
 
Diêu Băng Vân hạ giọng nói.
 
Một chỉ băng phá, lập tức một cỗ hàn khí điên cuồng tràn ngập bốn phía. Từng trận âm thanh ca ca quanh quẩn thiên địa. Bắt đầu từ ngón tay của Diêu Băng Vân, một phiến tinh không phía trước phút chốc đã lập tức biến thành một mảnh băng phong, nhanh chóng lan tràn ra.
 
Đồng tử trong hai mắt của Vương Lâm co rụt lại, nhưng không lui về phía sau mà lúc này đây, lôi cầu toàn thân mạnh mẽ lao ra, va chạm với băng phong đang lan tràn gào rít xông tới.
 
Ầm! Ầm! Ầm… Liên tiếp những tiếng long trời lở đất vang lên. Tất cả lôi cầu của Vương Lâm hoàn toàn sụp đổ, băng phong đang ập đến cũng chậm lại một chút.
 
Đúng lúc này, hư ảnh phía sau Vương Lâm bỗng nhoáng lên, Tháp Sơn bước ra một bước, quyền trái không bị thương không chút do dự đánh mạnh vào băng phong kia.
 
Cùng lúc đó, tay phải Vương Lâm lại nâng lên, Hô Phong thuật khoảnh khắc tràn ngập, hình thành một cỗ hắc phong, hướng thẳng về Diêu Băng Vân đang ở cự ly gần.
 
Đối với kẻ thù, Vương Lâm luôn tâm ngoan thủ lạt, bất kể là nam hay nữ. Hắc phong gào rít, lúc cuốn tới liền khiến cho băng phong nháy mắt sụp đổ, hoá thành vô số mãnh vỡ tiêu tan. Một quyền của Tháp Sơn, từ trong đống băng tán loạn kia trực tiếp đánh thẳng về phía Diêu Băng Vân.
 
Thần sắc của Diêu Băng Vân vẫn lạnh lùng như trước, không có nửa điểm ba động. Nháy mắt khi Tháp Sơn đánh đến, nàng há mồm, phun nhẹ ra:
 
- Huyết, băng!
 
Toàn thân của Tháp Sơn bỗng nhiên chấn động. Một tảng lớn máu tươi phút chốc từ trong cơ thể phun ra, hình thành một mảnh sương máu bên ngoài thân thể. Một quyền này căn bản không thể đánh ra, lập tức thân mình bị một cỗ lực lượng mạnh mẽ công kích, đánh lui về phía sau, nhanh chóng quay về trong hư ảnh sau lưng Vương Lâm.