Tiên Nghịch

Chương 1678: Con thú cùng đường

25/4/2023 / 0 lượt đọc / 2706 chữ

Tâm tư của Vân Dật Phong, Vương Lâm cũng đoán được vài phần. Người này tâm cơ rất sâu, mọi việc làm nhất định đều phải có nguyên nhân, chỉ là lúc này Vương Lâm cũng không để ý tới, hắn khoanh chân ngồi ở đó, giơ tay phải lên, nâng kim ấn kia. Ngay khi kim ấn này rơi lên tay, lập tức liền có một cảm giác lạnh như băng truyền vào lòng bàn tay của Vương Lâm, còn dũng mãnh chảy vào trong cơ thể hắn, sau khi di chuyển được một vòng, kim ấn tỏa hào quang vạn trượng kia mơ hồ đã có một sự liên lạc kỳ dị với Vương Lâm.
 
Vật này vừa từ trong hư ảo được sáng tạo ra, vẫn còn là một bảo vật vô chủ, tu vi của Vương Lâm rơi vào trong ấn này, lập tức trở thành chủ nhân đầu tiên của vật này.
 
Kim ấn này tỏa ra oai lực vô biên, ở bên trong phong ấn Diệt Thần Đạo Thuật của Chưởng Tôn. Thuật này còn lấy tu vi huyền kiếp của hắn thi triển ra, uy lực có thể so sánh với Chưởng Tôn đích thân phát huy.
 
Hơn nữa vật này lại là do Huyền La sáng tạo ra, cho nên trong đó cũng ẩn chứa một tia cửu dương lực, vì thế bảo vật này có thể nói là không thể phá vỡ.
 
Trong sự hoảng sợ của Chưởng Tôn kia, Vương Lâm mở miệng, hướng về phía kim ấn kia nuốt lấy, lập tức đem ấn này nuốt vào trong miệng, bắt đầu tế luyện ở trong nguyên thần.
 
Huyền La đứng ở phía trước Vương Lâm, liếc nhìn Vương Lâm một cái đầy thâm ý, đột nhiên cười.
 
Lúc này, Chưởng Tôn ở đằng xa tâm thần đã sợ hãi tới cực điểm, hắn bỏ qua không giết Vương Lâm nữa, không chút do dự điên cuồng lùi lại phía sau. Hắn đã bị hù dọa cho tan nát tâm thần, lúc này đầu óc đã trống rỗng.
 
Hắn là người tâm trí cực cao, mưu kế cũng kinh người, nhưng thế nào hắn cũng không thể ngờ tới Huyền La lại ở chỗ này. Trong suy nghĩ của hắn, hắn đoán nhiều khả năng là ca ca của chủ nhân đã tìm tới nơi này.
 
Nghĩ tới sự đáng sợ của ca ca chủ nhản, Chưởng Tôn lập tức toát mồ hôi lạnh, trong nháy mắt đã thấm ướt đạo bào, gần như đã hồn bay phách tán.
 
Ngay khi hắn gào thét lùi lại phía sau nhanh chóng bỏ chạy, hai mắt Vương Lâm lộ ra hàn quang, thân thể đang khoanh chân ngồi trực tiếp đứng lên, hướng về một bên bước đi, trong tiếng ầm ầm, lập tức đuổi theo.
 
- Năm đó ngươi lấy sinh tử kiếp để giết ta, hôm nay Vương Lâm ta cũng sẽ lấy sinh tử kiếp giáng xuống người ngươi. Thác Sâm, ngươi cũng vừa tới chỗ này, muốn cùng ta đánh một trận, hay là muốn cùng ta đánh người này. Trong lúc đuổi theo, thanh âm Vương Lâm vang vọng thiên địa. Ngay khi thanh âm của hắn truyền ra, một tiếng cười dài bỗng nhiên vang lên trong thiên địa.
 
Chi thấy ở đằng sau thân ảnh của Chưởng Tôn đang bỏ chạy, trong một vùng thiên địa vặn vẹo, xuất hiện một thân hình cao lớn.
 
Thân hình này nửa người màu đỏ, lộ ra một vẻ tang thương, nhưng nhiều hơn là ẩn chứa một vẻ bá đạo. Hắn chính là Thác Sâm.
 
Thân ảnh hắn vừa hiện ra, hắn đã nắm tay phải lại, hướng về phía Chưởng Tôn đang lao nhanh tới đánh một quyền. Một quyền này xuất ra, thiên địa ầm vang, dường như đã hấp thụ hết sức mạnh ở nơi đây hóa thành sức mạnh của một quyền, trong phút chốc đánh lên người Chưởng Tôn.
 
Chưởng Tôn xoay mạnh người, hai tay bấm quyết, toàn thân tỏa ra ánh mặt trời sáng ngời. Cả người hắn dường như hóa thành một vầng sơ dương, cùng với một quyền kia va chạm với nhau.
 
Tiếng nổ ầm ầm vang lên kinh thiên động địa, Chưởng Tôn kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể hắn liên tục lùi lại mấy bước. Thân thể Thác Sâm cũng chấn động, đạp đạp lùi lại phía sau trăm trượng, ngẩng đầu khóe miệng lộ ra một nụ cười dữ tợn.
 
- Vương Lâm thống khoái lắm, chớ để cho tu sĩ lấy loại pháp thuật kia giết người, thần tộc chúng ta phải lấy thân thể cường hãn này mà phá vỡ trời đất, cùng với tiên đánh một trận.
 
Thác Sâm vừa nói xong, từ trong cơ thể truyền ra tiếng nổ ầm ầm, chỉ thấy thân thể hắn đã bành trướng lên, trong phút chốc hóa thành cao mấy ngàn trượng, nhưng vẫn chưa dừng lại mà còn tiếp tục lớn lên. Bất ngờ, một thân thể to lớn mấy vạn trượng nhìn như một Cổ Thần khổng lồ chống đỡ cả thiên địa xuất hiện ờ tầng thứ hai ở trong vùng đất cổ mộ này. Ánh mắt Vương Lâm sững lại, khóe miệng lộ ra một nụ cười, trong cơ thể lập tức truyền ra tiếng ầm ầm, chỉ thấy thân thể hắn lần đầu tiên hoàn toàn bành trưởng. Trong tiếng nổ ầm ầm, thân thể Vương Lâm điên cuồng bạo tăng, trong nháy mắt đã hóa thành một thân hình khổng lồ giống như của Thác Sâm.
 
Từ xa nhìn lại, hai người bọn họ chính là hai người khổng lồ ở nơi này, giống như là hai ngọn núi lớn, phong tỏa ở trước sau Chưởng Tôn.
 
Cùng lúc đó, Vân Dật Phong kia hai mắt tràn ngập hàn quang, hắn biết được Huyền La đang ở quanh đây, cho nên sau khi quyết đoán thân thể hắn nhoáng lên một cái, hai tay bấm quyết, giơ tay phải chỉ lên bầu trời. Lập tức ở bên ngoài thân thể hắn có một đám tử quang lóe lên, đám tử quang kia trong phút chốc hóa thành một con khỉ màu tím, hai mắt lóe lên hung quang, trong tiếng rống rời khỏi thân mình Vân Dật Phong, lao thẳng tới Chưởng Tôn tấn công.
 
- Ở trung tâm của động phủ này, Vương Lâm không thể thất bại. Lần này, ta tuyệt đối không thể sai.
 
Còn có tam phi Đường San kia, nàng cắn răng thân thể nhảy lên, vung hạt châu màu vàng trên cổ tay phải lên. Chỉ thấy ngay khi kim môn xuất hiện, lập tức dung hợp lại với nhau, sau khi thất môn hợp nhất, kim quang tràn ngập, hóa thành một con cự long màu vàng, từ trong kim môn kia lao ra, hướng về Chưởng Tôn gào thét lao tới. Bốn người đồng thời ra tay, uy lực kinh thiên.
 
Nhất là Vương Lâm cùng với Thác Sâm, trong tiếng nổ ầm ầm nắm quyền lại, giống như là hai khối thiên thạch khổng lồ ném về phía Chưởng Tôn.
 
Sắc mặt Chưởng Tôn tái nhợt, hắn không còn tâm trạng để đánh nữa, sự sợ hãi trong tâm thần hắn vừa rồi đã bị kim ấn kia hoàn toàn chấn nhiếp, hắn còn nghi ngờ rằng ở quanh đây còn có ca ca của chủ nhân đang ẩn mình.
 
Có suy nghĩ đó khiến cho hắn run rẩy, hắn hoàn toàn không thể phát huy ra toàn bộ tu vi, lúc này ý nghĩ duy nhất trong đầu hắn chính là chạy trốn. Quyền của Vương Lâm cùng với Thác Sâm đồng thời lao tới, trong nháy mắt đã giáng xuống, Chưởng Tôn phát ra một tiếng gầm nhẹ, dường như muốn đem sự sợ hãi trong cơ thể theo tiếng gầm này phóng hết ra. Tay áo hắn vung lên, hai tay giống như là cầm hai mặt trời, một trước một sau, lần lượt va chạm với nắm tay của Vương Lâm và Thác Sâm.
 
Tiếng ầm ầm vang vọng thiên địa, cánh tay của Thác Sâm run lên, thân thể hắn liên tục lùi lại phía sau mấy bước. Thân thể Vương Lâm cũng chấn động, lùi lại phía sau vài bước.
 
Cùng lúc đó, con ác hầu do thần thông của Vân Dật Phong hóa thành thừa dịp Chưởng Tôn đang đối kháng trực tiếp nhào vào thân thể hắn, hóa thành một đám tử khí theo thất khiếu của Chưởng Tôn điên cuồng chui vào bên trong thân thể hắn, ở trên mi tâm của Chường Tôn lập tức xuất hiện hư ảnh của con khỉ này.
 
Thân thể Chưởng Tôn run lên, đòn tấn công của Vương Lâm và Thác Sâm đã khiến cho khí huyết trong cơ thê hắn quay cuồng, rất vất vả mới đè nén xuống được, lại bị thần thông từ Tiên Cương đại lục của Vân Dật Phong kia nhập thể, một cảm giác như thân thể bị xé rách lập tức hiện lên, khiến cho Chưởng Tôn lảo đảo lùi về phía sau. Đồng thời, con cự long màu vàng của Đường San cũng gào thét lao tới, trực tiếp nuốt lấy thân thể của Chưởng Tôn.
 
Chưởng Tôn xoay người lại, giơ tay phải lên chụp về phía con kim long kia. Ngay khi con kim long kia ầm ầm tan vỡ, lần đầu tiên Chưởng Tôn ở nơi này phun ra một ngụm máu tươi thần sắc hắn uể oải, vẻ sợ hãi trong mắt càng đậm.
 
Bốn người ở trước mắt kia, nhất là sức mạnh Cổ Thần của Vương Lâm cùng với Thác Sâm khiến cho Chưởng Tôn vô cùng kiêng kị. Nhưng tu vi của bọn họ so với hắn dù sao cũng chênh lệch quá lớn, bốn người này mặc dù rất khó chơi, cũng sẽ khiến cho hắn bị trọng thương, nhưng giá phải trả nhất định là sẽ không nhỏ.
 
Điều khiến cho hắn sợ hãi chính là cảnh tượng của kim ấn vừa rồi, hắn luôn cảm thấy nơi đây còn có ánh mắt thứ năm đang bình tĩnh nhìn hắn.
 
Cảm giác này cực kỳ mãnh liệt, cơ hồ khiến cho hắn sắp sửa nổi giận. Mặt khác hắn còn cảm nhận được khí tức của Lam Mộng Đạo Tôn cũng đang từ xa nhanh chóng lao tới, chỉ sợ không bao lâu nữa sẽ tới gần. Nếu Lam Mộng động thủ, thì hôm nay hắn chắc chắn sẽ phải chết.
 
Sau khi phun ra máu tươi, Chưởng Tôn hai mắt đỏ bừng, ngẩng mạnh đầu thân thể hướng ra phía ngoài bước một bước, dưới chân có gợn sóng nổi lên, đang muốn rời khỏi nơi này. Nhưng ngay khi thân thể hắn cử động. Vương Lâm giơ tay phải lên túm vào hư không. Thiên địa ầm vang, hắn mở cái khe trữ vật ra, từ bên trong có hơn mười là Cổ Tức Diệp bay ra.
 
Trong ánh u quang lóe lên, hơn mười lá Cổ Tức Diệp nhanh chóng bay tới, vờn quanh Chưởng Tôn, phong kín toàn bộ đường lui của Chưởng Tôn.
 
Ngay khi phong kín bốn phía thân thể hắn, trong mắt Vương Lâm lóe lên sát khí, thân thể bước tới, giơ hai tay lên, lại một lần nữa thi triển thuật mạnh nhất của hắn, Tê Thiên Thuật. Trong tiếng ầm vang, thiên địa bị xé ra một cái khe, lao thẳng tới Chưởng Tôn.
 
Ngay khi tới gần, Chưởng Tôn giơ hai tay bấm quyết, trực tiếp vỗ vào cái khe nối liền thiên địa đang lao tới kia.
 
Cùng lúc đó, thân thể Thác Sâm nhoáng lên một cái, chỉ thấy trên thân thể hắn lập tức xuất hiện hư ảnh trùng điệp. Trong phút chốc, cảm giác bá đạo tồn tại trên thân thể của Thác Sâm trực tiếp tiêu tan, thay vào đó chỉ còn lại một vẻ trầm ổn và tỉnh táo.
 
Dường như hắn đã trở thành một người khác, như thể đã trở thành Đồ Ti đã thức tỉnh. Nói một cách chuẩn xác, người xuất hiện ở trước mắt chính là Đồ Ti. Tay phải hắn giơ lên, túm vào hư không, bất ngờ thiên địa ầm vang, một thanh trường mâu khổng lồ trực tiếp hiện ra ở trong tay hắn, cầm thanh trường mâu này, Đồ Ti vung tay lên, lấy khí thể phá vỡ hết thảy ầm ầm đâm về phía Chưởng Tôn.
 
Vân Dật Phong, Đường San lại một lần nữa ra tay, đều triển khai thần thông mạnh nhất. Tiếng ầm ầm trong khoảnh khắc này vang vọng khắp thiên địa. Vân Dật Phong phun ra máu tươi, thân thể lảo đảo, phịch một tiếng rơi xuống mặt đất. Còn khóe miệng Đường San kia cũng tràn ra máu tươi, thân thể lảo đảo dường như đã cực kỳ suy yếu, liên tục lùi lại ngàn trượng.
 
Trường mâu của Đồ Ti ngay khi đâm về phía Chưởng Tôn đã bị tay trái của Chưởng Tôn túm lấy. Thần sắc hắn dữ tợn, trong tiếng gào thét tay phải biến hóa ra một chưởng ấn khổng lồ vỗ về phía Đồ Ti đang hung hăng tới gần.
 
Thân thể Đồ Ti chấn động, lùi lại trăm trượng, nhưng không hề bị thương. Đánh lui được Đồ Ti, Chưởng Tôn quay mạnh đầu lại. Lúc này Tê Thiên Thuật đang gào thét tới gần hắn chưa tới nửa trượng, Chưởng Tôn tóc tai bù xù, không do dự cắn đầu lưỡi phun ra một ngụm nguyên thần huyết. Ngụm máu tươi này màu vàng, ngay khi được phun ra lập tức xuyên qua cái khe bị xé ra trong hư vô, lao thẳng tới thân thể Vương Lâm. Nếu bị ngụm máu tươi này rơi trúng, Vương Lâm chắc chắn sẽ chết.
 
Trong lúc hung hiểm, thần sắc Vương Lâm vẫn tỉnh táo như trước. Ngay khi ngụm máu tươi này lao tới, từ trong miệng hắn truyền ra một chữ.
 
- Định.
 
Định thiên, định địa, định hết thảy mọi quy tắc.
 
Ngụm máu tươi kia như tụ thành một khối, bỗng nhiên dừng lại ờ trước mặt Vương Lâm. Ngay lúc đó, thân thể Vương Lâm nhoáng lên một cái, ung dung tránh ra, đồng thời vung tay phải về phía trước. Huyết quang lóe lên, huyết kiếm trực tiếp bay ra, nhưng lúc này, lực phản phệ cũng ở trong cơ thể hắn bộc phát ra, sau khi bị hắn cưỡng chế, sắc mặt hắn có chút tái nhợt.
 
Một khoảnh khắc sau. Định Thân Thuật hết tác dụng, ngụm máu tươi kia lướt qua bên người Vương Lâm, rơi lên mặt đất, phát ra tiếng két két, khiến cho mặt đất kia lập tức lõm xuống rất sâu.
 
Huyết kiếm lóe lên, theo đó là một tiếng kêu đau đớn của Chưởng Tôn. Huyết kiếm kia quá nhanh, gần như ngay khi Chưởng Tôn phun ra ngụm máu kia đã đâm tới thân thể hắn, xuyên qua vai của Chưởng Tôn.
 
Máu tươi phun ra, trong mắt của Chưởng Tôn tràn ngập tơ máu, trong lúc thân thể lùi lại phía sau hắn giơ tay trái chỉ lên trời.
 
- Các ngươi phải chết trong Tình Trung Lao Nguyệt.
 
Đạo thuật của Chưởng Tôn lấy mặt đất làm giếng, phản chiếu hết thảy trên bầu trời, từ trong giếng mò ra những ảo ảnh. Thuật lấy hồn để giết này Vương Lâm đã từng thấy qua vài lần, mỗi một lần đều mang lại cho hắn những chấn động sâu đậm.