Tiên Nghịch

Chương 1468: Triệu Hà

25/4/2023 / 0 lượt đọc / 2473 chữ

Không môn phá, niết lực lưu, Thanh Thuỷ mặc thanh y ôm hồn phách thê tử Hàm Yên của hắn trong lồng ngực, trân trọng hoá thành một ấn ký đặt tại vị trí trái tim.
 
Không phải Thanh Thuỷ không thu được vào không gian trữ vật mà Thanh Thuỷ không muốn.
 
Vương Lâm nhận lấy thanh sát lục kiếm do Thanh Thuỷ tặng. Vốn trên người Vương Lâm không có nhiều sát lục bổn nguyên, sau trận chiến đầu tiên tại Vân Hải tinh vực mới sinh ra một chút. Chỉ là sát lục bổn nguyên này rất yếu ớt, gần như mới sinh ra mà thôi, vẫn chưa thể hiện được gì.
 
Có thanh sát lục kiếm này, bổn nguyên của Vương Lâm liền có tất cả sáu đạo! Còn về Chiến ấn ký không phải là bổn nguyên kia thì từ trước đã hoá thành tinh điểm quy tắc thật sâu trong thân thể Vương Lâm.
 
Vương Lâm cũng không định lập tức luyện hoá sát lục bổn nguyên. Lúc này không phải thời điểm thích hợp. Hắn muốn đợi ba bổn nguyên nhân quả, sinh tử, thật giả của hắn đại thành thì trong nháy mắt đánh tan không môn mới hấp thu sát lục bổn nguyên này, một bước mở không môn, khiến cho bản then trở thành người có sáu đạo bổn nguyên cực kỳ hiếm gặp từ xưa đến nay!
 
Thanh Thuỷ từ trên bầu trời hạ xuống, yên lặng nhìn không môn đang tiêu tán trên thiên không, tay phải giơ lên chụp vào hư không một trảo, lập tức cầm lấy bầu long huyết tửu, đặt lên miệng uống một ngụm. Cảm giác cay nóng khiến mắt hắn từ từ lộ hàn quang, đưa bầu rượu cho Vương Lâm.
 
Hai người ở trên tu chân tinh hoang dã này nhìn không môn đang từ từ tiêu tán, đón hàn phong. Trong cơn gió lạnh gào thét, mặt đất bụi bay mù mịt, hai người lặng lẽ ngồi uống rượu.
 
Không ai nói một lời nào.
 
Vương Lâm không hỏi Thanh Thuỷ xem ở trong Thất Thải Giới tại tổng bộ Tu Chân Liên Minh này bao nhiêu năm qua có tìm được đáp án hay không.
 
Thanh Thuỷ cũng không nói ra. Chỉ có hắn rõ nhất là hắn đã phát hiện ra điều gì, hiểu được điều gì. Nhưng chính vì những điều đó lại khiến hắn càng trầm mặc.
 
- Một trò chơi ….
 
Hàn quang trong mắt Thanh Thuỷ loé lên, vẻ mặt khổ sở. Hắn nhận lấy bầu rượu Vương Lâm đưa lại, uống một hớp lớn, cười ha hả.
 
- Vương Lâm, ngươi phải đáp ứng ta một chuyện!
 
Tiếng cười Thanh Thuỷ mang theo một vẻ quyết tâm. Hắn nhìn về phía Vương Lâm.
 
Vương Lâm không nói gì, chỉ gật đầu.
 
- Nếu có một ngày ta chết đi, nếu như ta còn có thi thể toàn vẹn thì hãy mang ta về chôn cất tại quê hương, trên bia mộ không nên ghi danh, chỉ cần đắp một khối đất. Đó là nơi tốt nhất để mai táng ta….
 
Thanh Thuỷ nhìn bầu trời.
 
- Nếu như cả nhà cũng không còn….
 
Vương Lâm trầm mặc hồi lâu, sau đó chậm rãi mở miệng.
 
- Nếu vậy thì mai táng trong thiên địa đi.
 
Thanh Thuỷ uống một ngụm long huyết, khoé miệng còn lưu lại vết máu rồng, dưới ánh mặt trời loé lên hồng mang.
 
- Được!
 
Vương Lâm nhận lấy bầu rượu từ trong tay Thanh Thuỷ, sau khi uống xong thần sắc ngưng trọng, hái mắt loé lên, trầm giọng nói.
 
- Nếu ta chết trước huynh, xin hãy đưa ta về Chu Tước Tinh, Triệu Quốc, Vương gia….
 
Thanh Thuỷ nhìn Vương Lâm, chậm rãi gật đầu.
 
Đây là một lời hứa!
 
Long huyết tửu rất mạnh, nhưng có thể say người khác, không thể làm Vương Lâm hay Thanh Thuỷ say. Thứ rượu này không nhiều lắm, bọn họ ngồi trên mặt đất, trong quá trình không môn tiêu tan uống mãi, cuối cùng sắp cạn khô.
 
- Vương Lâm. Ta chưa từng hỏi ngươi….có con cái chưa?
 
Thanh Thuỷ nhắm hai mắt, thần sắc hơi cô độc, nhẹ giọng nói.
 
- Có một đứa con trai….
 
Ánh mắt Vương Lâm lộ vẻ bi ai, uống một ngụm lớn long huyết tửu. Một ngụm rượu này vào bụng không cay mà hoá thành một nỗi đau.
 
- Ta có một con gái….
 
Thanh Thuỷ mở bừng mắt, ánh mắt lộ vẻ nhớ lại, nhưng trong đó còn ẩn chứa sự đau khổ.
 
- Nhưng ta không tìm được nó nữa…cho tới ngày này có lẽ nó đã ra đi vĩnh viễn rồi.
 
Vẻ nhớ nhung trong mắt Thanh Thuỷ còn mang theo nét bi thương. Năm đó trong nháy mắt khi hắn thanh tỉnh, ôm thi thể thê tử thì ở phía xa xa, trong đám máu tươi và hài cốt, có một nữ đồng tám tuổi đang ôm một con tiên hạc đã chết, ánh mắt trống rỗng nhìn mẹ nàng.
 
- Nó có lẽ đã luân hồi, có lẽ đã chuyển thế. Nhưng trên vai trái của nó năm đó khi sinh ra ta đã để lại một cái hồng ấn. Cái ấn ký này vĩnh viễn sẽ theo nó. Người nếu thấy một nữ tử như thế…thay ta chiếu cố nó… Đại môn hu ảo trên bầu trời cuối cùng đã hoàn toàn tiêu tán.
 
Thanh Thuỷ đứng dậy, thở một hơi thật dài, hàn quang trong mắt toả ra ngùn ngụt.
 
- Vương Lâm, ta muốn giết người!
 
Tay phải Thanh Thuỷ vung lên. Một luồng sát lục bổn nguyên nồng đậm tới cực điểm từ trong cơ thể hắn bộc phát ra, ngưng tụ trên tay phải hắn, khiến cho cánh tay này thoáng chốc đã bị bao phủ bởi một màn hàn khí đen kịt.
 
Hàn khí này bốc lên khiến cho tu chân tinh hoang dã này cũng bị khí lạnh vờn quanh.
 
Sát lục bổn nguyên là một đạo bổn nguyên cực kỳ đặc thù, từ cổ chí kim rất ít người có được. Người có được bổn nguyên này thì chỉ cần dụa vào một đạo bổn nguyên cũng rất dễ dàng phá tan không môn, là cực hạn của giết chóc.
 
Tu vi Thanh Thuỷ tuy mới chỉ là Không Niết Sơ Kỳ nhưng với sát lục bổn nguyên, hơn nữa với thần thông và những trận chiến hắn trải qua cả mấy vạn năm này, hắn có thể phát huy sát lục bổn nguyên tới tận cùng, dù là tu sĩ Không Niết Hậu Kỳ gặp hắn cũng phải biến sắc!
 
- Giết người sao…Được.
 
Vương Lâm đứng dậy bước từng bước vào trong tinh không, dưới chân hiện lên gợn sóng quanh quẩn, lập tức biến mất trong thiên địa. Toàn thân Thanh Thuỷ bị băng lãnh tràn ngập, cũng cất bước, bước vào trong gợn sóng Vương Lâm vừa biến mất.
 
Nếu như coi cả Côn Hư tinh vực là một hồ nước, những khối tu chân tinh giống như đang nổi lơ lửng trong nước. Vậy thì lúc này trên mặt nước lại có hai luồng sóng gợn, giống như có hai con cá đang nhanh chóng lướt trên mặt nước.
 
Bên trong Côn Hư tinh vực, tu sĩ giới ngoại không nhiều lắm. Dù sao Tu Chân Liên Minh mới chỉ là tổng bộ tạm thời của bọn họ. Mà đám tu sĩ giới ngoại này trong trận giết chóc chấn động sao trời này hầu như đã tử vong toàn bộ.
 
Trận giết chóc này là do một đôi sư đồ tạo nên, dưới tu vi tuyệt đối của Long Bàn Tử, rất ít tu sĩ giới ngoại có thể chống cự.
 
Chẳng qua mục tiêu của Long Bàn Tử là Triệu Hà, Côn Hư hắn chưa dừng lại, chỉ để lại một chút cá lọt lưới.
 
Ba tu sĩ giới ngoại trên mi tâm có ấn lý, lúc này thần sắc lộ vẻ kinh hoàng, cẩn cẩn thận thận lao nhanh đi trong tinh không, thậm chí ngay cả tốc độ cũng không dám tăng lên quá nhanh, sợ lại khiến tạo ra dao động để người khác chú ý.
 
- Ngọc giản tin tức không có phản ứng gì, sợ là những người khác đều lành ít dữ nhiều rồi. Đáng chết. Rốt cục là đã xảy ra chuyện gì!
 
- Tổng bộ Tu Chân Liên Minh không thể về được. Ta lo rằng ở đó cũng đã xảy ra biến cố rồi. Chẳng lẽ giới nội không e dè, bắt đầu phản công rồi. Chúng ta tốt nhất nên tìm một tu chân tinh mà ẩn thân đã, đợi tới khi đại quân đánh vào thì lại xuất hiện.
 
Ba người vừa lao đi vừa truyền âm. Nhưng đúng lúc này thì ở tinh không bên phải họ có hai luồng sóng gợn hiện ra. Bên trong một luồng sóng gợn đó có một luồng sát lục khí tràn ra, trực tiếp xuyên qua ba người này. Không có tiếng kêu thảm thiết nào vang lên. Hai gợn sóng trôi qua, thân thể ba tu sĩ giới ngoại chấn động, ngoài thân thể xuất hiện vô số vết nứt li ti, đột nhiên sụp đổ, nguyên thần tứ phân ngũ liệt, tiêu tan mà chết.
 
Cảnh tượng tương tự cũng xảy ra khắp nơi ở Côn Hư. Tu sĩ giới ngoại vừa mới bị Long Bàn Tử giết gần sạch, chỉ còn sót lại không nhiều lại một lần nữa bị Thanh Thuỷ điện cuồng giết chóc.
 
Những đoá hoa máu nở rộ, toả ra nét đẹp đẽ cuối cùng của tính mạng.
 
Hai đạo sóng gợn kia quét ngang ba đại tinh vực, sau đó liền tiến vào Triệu Hà! Triệu Hà đã là chỗ bị tu sĩ giới ngoại hoàn toàn chiếm cứ. Nơi này có rất nhiều tu sĩ giới ngoại!
 
Mới vừa tiến vào Triệu Hà, lập tức liền có mùi máu tanh nồng đậm toả ra. Nhưng máu tanh này không thể ngăn cản hai luồng sóng gợn kia, nhanh chóng dung nhập thiên địa, xẹt qua một tu chân tinh, cuối cùng lao thẳng vào sâu trong Triệu Hà, tới Thất Thải Giới cuối cùng!
 
Nơi này chính là nơi bổn tôn của Hồng Sam Tử bị phong ấn!
 
Trong tinh không, có một cái khe khổng lồ phát ra từng luồng ánh sáng bảy màu. Bên ngoài cái khe có tay chân cụt văng khắp nơi, rất nhiều tu sĩ giới ngoại chết vô cùng thê thảm ở nơi này.
 
Những tiếng ầm vang không ngừng truyền ra từ trong Thất Thải Giới kia, hiển nhiên là bên trong đó đang có một hồi chém hiết kịch liệt xảy ra!
 
Hai luồng sóng gợn tới gần, bên trong một luồng sóng gợn có chứa sát lục ngút trời, khiến cả tinh không trên đường đi của nó đều bị đóng băng, phát ra tiếng răng rắc, ầm ầm lao thẳng tới cái khe bảy màu kia.
 
Hắn vừa tới nơi này liền khiến cho những thi hàu và tay chân cụt kia bị đóng băng toàn bộ hàn khí bức người.
 
Luồng sóng gợn ẩn chứa sát lục kia trong nháy mắt khi tới Thất Thải Giới liền tiêu tán, Thanh Thuỷ toàn thân mặc thanh y bước ra. Hắn không chút do dự tiến vào bên trong Thất Thải Giới.
 
Thân thể Vương Lâm cũng huyễn hoá ra, hơi uể oải tiến vào bên trong.
 
Bên trong Thất Thải Giới của Triệu Hà này, Vương Lâm vừa bước chân vào nơi này liền nghe thấy những tiếng kêu thảm thiết.
 
Thất Thải Giới này không giống những nơi trước Vương Lâm đã từng thấy. Nơi này do những khối đại lục trôi nổi tạo thành.
 
Giờ phút này, bốn phía tràn ngập những mảnh đá vụn của những đại lục tan nát, lở lửng trong không trung. Đại lục chỉ còn ba mảnh. Trên ba mảnh đại lục này, Long Bàn Tử đang chiến đấu với một lão già mặc hắc bào. Hai người phất tay là khiến trời long đất lở, phát ra những tiếng nổ ầm ầm.
 
Lão già mặc hắc y này Vương Lâm đã từng gặp. Người này chính là điện chủ Thiên Phạt Điện của Trường Tôn hội xuất hiện trong trận đánh đầu tiên!
 
Tu vi của người này giống như ngũ tôn của Thái Cổ Tinh Thần, đã đạt tới Không Huyền sơ kỳ! Hắn không phải giống như Long Bàn Tử huỷ diệt sinh cơ để đổi lấy tu vi, mà chính thức là Không Huyền sơ kỳ!
 
Trên ba khối đại lục trôi nổi này, mấy vạn tu sĩ giới ngoại ngồi khoanh chân, những tiếng chú ngữ nhỏ nhỏ truyền ra từ trong miệng bọn họ. Từ đỉnh đầu bọn họ có một tia hương hoả lực bay ra, giữa không trung hoá thành một sinh linh có hình dạng quỷ dị, mang theo tiếng gào thét liền vờn quanh bốn phía Long Bàn Tử và Điện Chủ Thiên Phạt Điện, đồng loạt rat ay.
 
Thanh Thuỷ đã tới sớm hơn Vương Lâm một bước, trong nháy mắt khi xuất hiện liền nhìn thoáng qua hai người Long Bàn Tử trên bầu trời, hàn quang trong nháy mắt loé lên, cất bước lao thẳng về phía mấy vạn tu sĩ bốn phía. Tiếng gào thét thê lương mà Vương Lâm khi bước vào nghe thấy chính là từ miệng đám tu sĩ này truyền ra.
 
Thanh Thuỷ giết chóc, nhất là lúc này sát lục bổn nguyên đã đại thành, đánh tan không môn, trình độ giết chóc đã đạt tới đỉnh điểm. Cả đời này hắn sống trong giết chóc, giờ phút này lao ra, phất tay một cái liền có vô số hồn phách bị diệt vong.
 
Hai mắt Vương Lâm loé lên. Hắn ngẩng đầu, ánh mắt nhìn qua Long Bàn Tử và điện chủ Thiên Phạt Điện, thấy phía trên bọn họ, trong đám mây bảy sắc có một đạo quả cực lớn.