Tiên Nghịch

Chương 1361: Ban cho tên Cổ Nô Tử (2)

25/4/2023 / 0 lượt đọc / 1266 chữ

Ba người truy kích ở phía sau giờ phút này ầm ầm tới gần, thần thông hóa thành ba con ác long rít gào lao tới cắn nuốt, chuẩn bị tới gần lão già này. Hắn trong tiếng cười thảm đã quyết định tự bạo giết người.
 
Nhưng đúng lúc này, bên trong tinh không tỏa ra một ánh sáng nhẹ nhàng, một bàn tay hư ảo rất lớn hiện ra, hướng về ba người kia vung lên. Ba người này lập tức phun ra máu tươi, hoảng sợ lùi lại.
 
- Người cứu ngươi, Vương Lâm!
 
Lão già kia sống sót sau kiếp nạn, nhưng ngay khi nghe thấy cái tên này, thần sắc lộ vẻ hoảng sợ cùng mê man rất sâu.
 
- Lại là Vương Lâm.
 
Không biết qua bao nhiêu năm tháng, trong Linh Động tộc, một lão già tóc bạc. toàn thân rữa nát, mùi rữa nát kia truyền đi rất xa, hiển nhiên là sắp đến lúc chết rồi.
 
- Thiên Nhân Đệ Ngũ Suy… Đệ Ngũ Suy… Linh Động ta cả đời tu đạo, chẳng lẽ lại dừng ở chỗ này!
 
Lão già cười thảm, khóe miệng tràn ra một ngụm máu đen, cuối cùng nhắm hai mắt lại.
 
Nhưng ngay lúc hai mắt hắn nhắm lại, hắn chưa thể tiến vào một vùng thiên địa kỳ dị, khắp mọi nơi đều mơ hồ, toàn bộ đều không nhìn thấy rõ. Duy chỉ có một thân ảnh phía trước, quay lưng về phía hắn, hiện lên rõ ràng trong tầm mắt.
 
- Làm nô bộc cho ta, ta sẽ cho ngươi đắc đạo!
 
Thanh âm lạnh như băng từ từ truyền đến.
 
- Ngươi là ai?
 
Lão già kia hai mắt sững lại.
 
- Vương Lâm!
 
Thân ảnh kia quay lại, ánh mắt như điện, nhìn về phía lão già, hình dáng của hắn không ngờ chính là Vương Lâm. Sắc mặt lão già ầm ầm biến đổi, với định lực của hắn vốn sẽ không như vậy, nhưng cái tên Vương Lâm này dường như cả đời đã theo hắn, từ lúc còn nhỏ tiến vào Linh Động Tộc, đến lúc ân sư ban cho tộc ấn, đều nói ra cái tên Vương Lâm.
 
Cho đến mấy lần gặp nguy cơ sinh tử, đều có một người tự xưng là Vương Lâm cứu hắn. Hết thảy những chuyện này dường như đã trở thành mộng ảo của đời hắn.
 
- Nếu ngươi đồng ý, từ nay về sau ngươi không còn là Linh Động nữa, mà tên ngươi sẽ là Cổ Nô Tử!
 
Ngay khi thanh âm này truyền ra , thiên địa mơ hồ này ầm ầm tan vỡ, hoa thành vô số mảnh nhỏ cuộn lên, còn tìm tòi bên trong kí ức của Linh Động Thượng Nhân, khiến cho hắn ở bên trong Thiên Hoàng Lô thân thể run lên kịch liệt, tỉnh táo trở lại.
 
Nhưng sự tỉnh táo lúc này vẫn còn một vẻ mê man.
 
Ngay khi hắn tỉnh lại, bên trong Thiên Hoàng Lô, tám thân ảnh Cổ Thần hiện ra chồng lên nhau, bỗng nhiên dung hợp lại với nhau, trở thành Cổ Thần thứ chín. Cổ Thần này giơ cây búa lên, hướng về phía Linh Động Thượng Nhân chém xuống lần thứ mười. Lưỡi búa kêu lên kinh thiên, ầm ầm lao tới, trong nháy mắt đã tới gần thân thể Linh Động Thượng Nhân chưa tới vài trượng. Linh Động trong lúc đang mê man ngẩng đầu, trong đó có một vẻ giãy giụa nhanh chóng lóe lên, phản kháng một cách vô thức.
 
Nhưng lúc này, một thanh âm lạnh như băng vang cọng bên trong Thiên Hoàng Lô này.
 
- Ngươi là Linh Động, hay là Cổ Nô Tử… … Toàn thân Linh Động Thượng Nhân ầm ầm chấn động, ánh mắt lộ ra vẻ vô cùng hoảng sợ, hắn ngửa mặt lên trời gầm nhẹ.
 
- Rốt cuộc ngươi là ai?
 
- Ta là Vương Lâm!
 
Vương Lâm ở bên ngoài Thiên Hoàng Lô, thần sắc tràn đầy vẻ mệt mỏi, thanh âm chậm rãi truyền bên trong Thiên Hoàng Lô, hóa thành vô số lôi đình ầm ầm bên trong tâm hồn của Linh Động Thượng Nhân, khiến cho toàn thân hắn đứng ngây ra đó, vang vọng bên tai hắn đều là hai chữ Vương Lâm. Lưỡi búa lóe lên. Lưỡi búa lóe lên lần thứ mười chém xuống đỉnh đầu Linh Động, ở trên mi tâm hắn, hóa thành một ấn kí hình tròn… … hai mắt hắn không còn bất cứ một thần thái gì, ngã về phía sau, bị một cơn lốc hồn phách cuốn đi, chẳng biết đi tới nơi nào.
 
Bên ngoài Thiên Hoàng Lô, vẻ mệt mỏi của Vương Lâm càng đậm, nhưng trong mắt lại tràn ngập vẻ vui mừng. Hắn hít sâu, nhờ có Thiên Hoàng Lô, thuật Mộng Đạo của hắn làm rối loạn tâm thần của Linh Động thành công, để lại dấu ấn của mình. Nhưng lúc này vẫn còn một thời gian để tế luyện kĩ lưỡng, sau đó còn phải gia tăng rất nhiều cấm chế để đề phòng, mới có thể khiến cho đối phương chính thức để cho hắn sử dụng.
 
- Đáng tiếc vẫn còn không ít nhược điểm… … nhưng thời gian có hạn, cũng chỉ có thể làm được đến mức này.
 
Vương Lâm ánh mắt lóe lên, vung tay áo, bên trong Thiên Hoàng Lô dường như thay trời đổi đất, trở lên mù mịt. nhưng sự mù mịt này nhanh chóng tiêu tan, bên trong lại lộ ra một thiên địa khác. Bên trong thiên địa này, đạo linh giống như kỳ lân kia bị Vương Lâm phong ấn đơn độc ở đây, đang không ngừng gầm nhẹ, toàn thân tràn ngập ngọn lửa, thương thế trong cơ thể đang lấy một tốc độ cực kì kinh khủng mạnh mẽ hồi phục.
 
Nhìn bộ dạng của nó có lẽ không lâu nữa sẽ hồi phục hoàn toàn như lúc đầu. Đạo linh là cái gì, Vương Lâm không hiểu rõ, thậm chí vật ở trước mắt hắn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy trong đời. Giờ phút này phát hiện vật này không ngờ có một tốc độ trị thương kinh người, Vương Lâm không khỏi hai mắt sững lại.
 
- Ta muốn nhìn xem đạo linh là cai gì!
 
Vương Lâm hai tay bấm quyết hướng về phía trước vung lên, trong tiếng ầm ầm, ở phía trước đạo linh bên trong Thiên Hoang Lô đột nhiên xuất hiện một cánh cửa đá khổng lồ. Đây chính là Thông Thiên Môn ở trong Phong Tiên Giới Vương Lâm đã cảm ngộ lưu nguyệt.
 
- Lưu nguyệt… … nghịch chuyển thời gian!
 
Lưu nguyệt thi triển ra, thời gian đảo ngược, ánh mắt Vương Lâm xuyên thấu cánh cửa đá khổng lồ kia, nhìn thấy rõ ràng đạo linh ở bên trong, theo thời gian bị bóc đi từng lớp màn thần bí.
 
Một lát sau, Vương Lâm đột nhiên biến sắc, thân thể đứng mạnh lên, bất giác lui ra phía sau vài bước.
 
- Chuyện này… … không thể nào… …