Tiên Nghịch

Chương 1595: Tuyệt đối không sai

25/4/2023 / 0 lượt đọc / 2486 chữ

Chưởng Tôn cực kỳ nắm chắc thời cơ xuất hiện. Hắn chờ đợi chính là trong nháy mắt Vương Lâm khai cung liền xuất hiện bên trong tinh vực này. Đối với Vương Lâm Chưởng Tôn đã quyết tâm phải hạ sát.
 
Nói về tu vi thì Chưởng Tôn đã bước vào huyền kiếp, trừ một vài người ra thì không ai là đối thủ của hắn! Nếu nói về thân phận thì cho dù ở Tiên Cương đại lục hắn chỉ là phận nô tài nhưng người ngoài nhìn vào vẫn là môn hạ của vương hầu, đều phải nể mặt hắn vài phần.
 
Mà trong thế giới động phủ này hắn lại càng ở địa vị cao tại giới ngoại cả ngàn vạn năm được vô số tu sĩ kính sợ, nhiều tộc lạc coi như là thần linh trên cao.
 
Hắn còn có Trường Tôn hội, nói một lời là đủ tạo nên một trường hạo kiếp! Cho dù là một vài tiên phi thì trước mặt hắn cũng không thể tỏ ra quá mạnh mẽ. Đây chính là Chưởng Tôn!
 
Dù là ở giới nội thì tiếng tăm của Chưởng Tôn hắn cũng vang dội, hễ là người biết tới hắn thì đại bộ phận trong lòng đều mang theo sợ hãi. Tất cả những chuyện trong quá khứ đều có thể thấy được tâm cơ thâm trầm khó có thể đoán biết của Chưởng Tôn!
 
Từ việc năm đó giết chết Phong Tôn cho tới dùng phù văn tộc dẫn động Thanh Lâm. Còn có việc tham gia hủy diệt tứ đại tiên giới, cuối cùng lại để lại mầm mống trong giới nội, chiến Tinh Dã đại đệ tử của Phá Thiên tông trong Vân Hải tinh vực, còn có Thủy Đạo Tử. Những người này phía sau đều ẩn ẩn hình bóng của Chưởng Tôn.
 
Hắn lại cũng dấy lên chiến tranh giữa giới nội vào giới ngoại, trở thành chủ đạo của trận chiến này. Tu sĩ chết trong tay hắn đủ để phủ kín cả một vùng tinh không.
 
Cả đời này của hắn trước khi gặp phải Vương Lâm chỉ có mấy lần chật vật, lần đầu tiên là bị đạo nhân bảy màu bắt buộc, bất đắc dĩ phải bái hắn làm thầy. Sau đó lại bị đạo nhân bảy màu bức bách, cuối cùng Chưởng Tôn phải nghe theo.
 
Lần thứ hai là lần xông vào Thái cổ Tinh Thần cướp đoạt hương hỏa với chiến lão quỷ, hai người chiến đấu Chưởng Tôn thất bại. Trận chiến ấy hắn nhớ thật kỹ thần thông của chiến lão quỷ!
 
Còn lần thứ ba đó chính là khi Chưởng Tôn vào giới nội tìm kiếm mũi tên của Lý Quảng, bị lực lượng một tiếng rống làm cho trọng thương chật vật bỏ chạy.
 
Trừ ba lần này ra Chưởng Tôn hắn có thể nói muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, chưa bao giờ phải suy tính! Cho tới khi gặp phải Vương Lâm giống như từ năm đó Vương Lâm đã là khắc tinh của Chưởng Tôn hắn, khiến hắn hầu như muốn phát điên.
 
Lần đầu tiên hắn bày mưu với Vương Lâm chính là khi Vương Lâm bước vào Thái cổ Tinh Thần, Chưởng Tôn dùng thuật Tĩnh Trung Lao Nguyệt lấy hồn phách của Vương Lâm. Lần đó hắn bị Lam Mộng Đạo Tôn ngăn lại thì thôi, lại bị vùng đất cổ mộ mở ra ngăn cách khí tức của Vương Lâm.
 
Việc này coi như là ngoài ý muốn Chưởng Tôn cũng không để trong lòng.
 
Nhưng rất nhanh sau đó liền xuất hiện lần thứ hai, ở lối vào của vùng đất cổ mộ hắn trơ mắt nhìn Vương Lâm phong ấn một phần thực lực đáng kể của giới ngoại, đúng lúc muốn giải cứu thì Vương Lâm lại nương theo lực lượng ở tầng dưới cùng của vùng đất cổ mộ rống to một tiếng.
 
Một tiếng rống lớn này giống như gió lốc điên cuồng gào thét, va chạm với Chưởng Tôn khiến cho hắn phun một ngụm máu tươi.
 
Việc này cũng miễn cưỡng được coi là ngoài ý muốn. Chưởng Tôn cho dù hơi phiền muộn nhưng cũng hiểu rõ nguyên nhân.
 
Chỉ là chuyện cũng không chấm dứt. Hắn với Vương Lâm còn có lần thứ ba, đó là tại chiến trường Vân Hải tinh vực, đệ tử của hắn xuất ra cây cung của Lý Quảng, phụng mệnh đưa cung này vào giới nội, lôi chiến lão quỷ ra. Hai người giao chiến cuối cùng cây cung này không ngờ lại rơi vào trong tay Vương Lâm. Nếu chỉ như thế thì thôi. Nhưng sau đó Vương Lâm lại hoàn toàn nắm được cây cung của Lý Quảng, khiến cho tâm thần Chưởng Tôn hơi âm trầm.
 
Nhưng cho dù là tới lúc đó Chưởng Tôn cũng chưa hề coi trọng Vương Lâm. Hắn vẫn luôn nghĩ rằng đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn mà thôi. Cho dù Vương Lâm có cung tên, nhưng vì nguyên nhân huyết mạch thì cũng không sao có thể phát huy toàn bộ lực lượng. Hắn muốn giết Vương Lâm nắm lại quyền kiểm soát của mình!
 
Cho tới lần thứ tư hắn và những bậc toàn năng giới ngoại thi triển thuật Tĩnh Trung Lao Nguyệt hình thành Huyễn Chân giới, kéo Vương Lâm ra muốn giết hắn!
 
Lúc này hắn đã tính toán toàn bộ, hầu như không sót thứ gì, cũng để cho Vương Lâm xuất ra toàn bộ lực lượng, cuối cùng Vương Lâm phải thả cả hồn phách tiên cương bị Đạo cổ Diệp Mịch phong ấn nhưng vẫn không thay đổi được số phận tử vong. Các tính toán của Chưởng Tôn lần này không có gì ngoài ý muốn!
 
Chẳng qua Chưởng Tôn nằm mơ cũng không ngờ nổi lúc này lại xuất hiện một chuyện bất ngờ. Người điên xuất hiện, làm cho hắn chấn động tâm thần cũng vào lúc này sát kiếp sinh tử của Vương Lâm hoàn toàn sụp đổ!
 
Hắn chẳng những không thể giết Vương Lâm ngược lại còn là nguyên do khiến tu vi Vương Lâm tăng mạnh, khiến cho nỗi uất hận trong lòng Chưởng Tôn đã lên tới cực điểm!
 
Nhưng hắn vẫn không coi trọng Vương Lâm. Hắn vẫn cho rằng đối phương chỉ gặp may mà thôi. Mãi cho tới lần thứ năm, Vương Lâm cùng lực lượng một mũi tên bắn chết hắn phải dùng tam mệnh thuật sống lại thì Chưởng Tôn lúc này mới hoàn toàn tỉnh táo.
 
Một lần, hai lần, ba lần, bốn lần đều là ngoài ý muốn nhưng lần thứ năm còn là ngoài ý muốn sao? Đây rõ ràng chứng tỏ Vương Lâm là khắc tinh của hắn!
 
Vương Lâm giống như một cái dầm đâm thật sâu vào trong lòng Chưởng Tôn, khiến hắn mỗi lần nhớ tới đều cảm thấy phẫn uất không thể áp chế nổi, cũng cảm thấy muốn phát điên.
 
-Lúc này nhất định không sai!
 
Thân ảnh Chưởng Tôn xuất hiện cách Vương Lâm hơn vạn trượng xong liền nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, thân thể hóa thành một đạo cầu vồng lao thẳng về phía Vương Lâm.
 
Tu vi huyền kiếp của hắn trong nháy mắt ầm ầm tuôn ra. Tu vi khuếch tán khiến tinh không chấn động, một luồng khí tức vô hình kinh khủng tràn tới. Thần sắc Vương Lâm bình tĩnh nhưng thân thể lại bịch bịch bịch không ngừng lui lại phía sau.
 
Sự cường đại của Chưởng Tôn không phải thứ Vương Lâm có thể đối kháng. Lúc này tu vi Chưởng Tôn bạo phát, giống như trở thành sóng dữ ngập trời, Vương Lâm thì giống như một phiến lá mỏng manh, trong sóng biển thét gào chỉ biết một mạch lùi lại!
 
-Lão phu đã xác định hắn chỉ có lực lượng bắn hai mũi tên! Việc này nhất định không có gì ngoài ý muốn nữa. Giờ hai mũi tên đã bắn đi, trên người hắn không còn lực lượng huyết mạch của tiên nhân, cây cung của Lý Quảng hắn không bắn được nữa!
 
Hai mắt Chưởng Tôn lộ ra sát khí nồng đậm. Quyết tâm muốn giết Vương Lâm của hắn bao phủ trời đất. Không giết được Vương Lâm thì hắn hầu như không thể nhập định nổi.
 
Thực ra cũng khó có thể trách được Chưởng Tôn. Vương Lâm không giống như có tấm thân bất tử, lần lượt khiến Chưởng Tôn hầu như tuyệt vọng. Hắn thậm chí suýt nữa trong tiềm thức coi Vương Lâm là không thể giết chết được. Trên người đối phương lần nào cũng thấy đối phương gặp được chuyện bất ngờ có thể nghịch chuyển càn khôn.
 
Những chuyện bất ngờ này giống như có một lực lượng vô hình thay đổi tất cả, cho dù nói như thế có vẻ huyền ảo nhưng Chưởng Tôn thật sự suýt đã cho là như thế.
 
-Lúc này đây ta không tin là còn có chuyện ngoài ý muốn! Đáng chết, cho dù là hắn có mời chủ nhân ra thì ta cũng nhất định phải giết Vương Lâm này! Hắn tuyệt đối không có lực lượng bắn mũi tên thứ ba nữa. Ta sẽ không tính sai đâu!
 
Chưởng Tôn có thể xác định như vậy là có quan hệ trực tiếp với huyết mạch tiên nhân. Hắn dù sao cũng là nô tài của người điên, cũng tự thân bức ra giọt máu tiên nhân bất diệt thể của Vương Lâm. Hắn biết lực lượng trong giọt máu này có thể bắn cung mấy lần.
 
Điểm này trừ hắn ra thì người ngoài khó có thể tính toán được.
 
Sát khí trong hai mắt Chưởng Tôn đỏ bừng, thân thể cất bước khiến thiên địa ầm vang, tinh không run rẩy, cũng khiến cho mây mù vô tận bị thổi bay về bốn phương tám hướng.
 
-Tuyệt đổi không sai. Lần này hắn phải chết! Nếu không giết được hắn thì ngày sau lão phu đổi theo họ của hắn!
 
Quyết tâm muốn giết Vương Lâm của Chưởng Tôn đã lên tới cực hắn. Giờ phút này giờ không chỉ thần sắc hắn điên cuồng mà tâm thần cũng điên cuồng hẳn lên. Trong tiếng gào thét, hầu như chỉ trong nháy mắt hắn đã xuất hiện trước mặt Vương Lâm đang nhanh chóng lui lại, tay phải hướng về phía Vương Lâm hung hăng đánh một Chưởng!
 
-Chết cho lão phu!
 
Căn bản không nói câu nào với Vương Lâm, Chưởng Tôn ra tay liền sử dụng đại thần thông thuật. Trên thực tế dù nội tâm hắn không ngừng khiến mình tin rằng tính toán lần này không sai lầm nhưng mơ hồ hắn lại vẫn còn hơi lo lắng. Hắn cũng kiêng kỵ rằng sau khi nói chuyện với Vương Lâm, chẳng may có thể gặp phải chuyện ngoài ý muốn.
 
Mặt khác đây cũng là mầm mống đã tồn tại trong tiềm thức của Chưởng Tôn. Chuyện bất ngờ ở Vương Lâm Chưởng Tôn đã gặp không phải chỉ một lần.
 
Một chưởng ấn khổng lồ đột nhiên xuất hiện trong khoảng không giữa Chưởng Tôn và Vương Lâm. Chưởng ấn này vừa xuất hiện liền lập tức bành trướng lên. Cuối cũng không hóa thành quá lớn chỉ tới trăm trượng mà thôi. Nhưng chưởng ấn trăm trượng này lại vô cùng ngưng thật, nhìn hoàn toàn giống thật!
 
Sau khi nó xuất hiện liền ầm ầm đánh thẳng về phía Vương Lâm!
 
Sắc mặt Vương Lâm trắng bệch nhưng hai mắt lại không lộ vẻ kinh hoàng chút nào mà vô cùng bình tĩnh. Chưởng Tôn xuất hiện không làm hắn bất ngờ chút nào. Nếu đối phương không xuất hiện thì mới khiến Vương Lâm phải suy xét một phen.
 
Khi chưởng ấn một trăm trượng đang gào thét lao tới, tay phải Vương Lâm bỗng nhiên giơ lên, Cổ Thần tinh điểm trên mi tâm hắn tinh điểm cổ Yêu trong mắt trái hắn đều lóe sáng. Lực lượng của Đạo cổ ngưng tụ trên thân thể hắn, cuối cùng toàn bộ ngưng tụ trên ngón trỏ của hắn.
 
Lấy tiên nhân bất diệt thể làm linh cảm, tự nghĩ ra thần thông, thuật cổ Tộc Bất Diệt Chỉ!
 
Một chỉ điểm ra trong nháy mắt, thân thể Vương Lâm tỏa ra thanh quang. Chỉ thấy Thanh Quang Thuẫn biến ảo ra bốn phía không ngừng lơ lửng. Ở phía sau Vương Lâm lại cũng xuất hiện một quang ảnh khổng lồ. Đó là Quang ảnh thuẫn!
 
Thậm chí sau Quang ảnh thuẫn lại có những ánh sáng rực rỡ hiện ra. Một con bướm nhiều màu vẫy cánh bay ra đậu trên vai Vương Lâm. Đôi cánh nó vỗ khiến những đám phấn màu rơi xuống, trông cực kỳ đẹp mắt.
 
-Còn chưa tới thời cơ.
 
Hai mắt Vương Lâm lộ ánh sáng kỳ dị trong nháy mắt đã hoàn thành sự chuẩn bị. Lúc này ngón trỏ tay phải của Vương Lâm và chưởng ấn trăm trượng kia đụng nhau.
 
Ầm ầm ầm ầm!
 
Vừa đụng vào nhau thân thể Vương Lâm giống như sắp sụp đổ, phun ra một ngụm máu tươi, thân thể bịch bịch lui lại phía sau. Chưởng ấn khổng lồ kia điên cuồng đánh tới, đụng vào khiến ngón trỏ của hắn tan rã, rồi lại ngưng tụ. Chỉ trong nháy mắt ngón trỏ của Vương Lâm đã ngưng tụ và bị hủy diệt hơn một ngàn lần!
 
Tu vi chênh lệch giống như một cái vực sâu khiến Vương Lâm không thể bước qua. Trong một nhịp thở sau đó, tốc độ sụp đổ của ngón trỏ tay phải hắn dù vẫn còn có thể kiên trì được nhưng thân thể hắn lại không chịu nổi, những vết thương hiện ra khắp người, đau đớn tràn tới, dường như thân thể sắp sửa bị hủy diệt vậy.
 
Quang ảnh thuẫn lóe lên, vặn vẹo rồi sụp đổ!
 
Thanh Quang Thuẫn tỏa sáng vạn trượng trong tiếng răng rắc bị cuốn đi, quay về thân thể Vương Lâm.
 
Ngũ Thải hồ điệp cũng run lên hóa thành nhiều màu sắc rồi tiêu tan.