Tiên Nghịch

Chương 1776: Ta không đồng ý!

25/4/2023 / 0 lượt đọc / 2396 chữ

Vừa rồi bọn họ ở trong cung điện thương nghị chuyện này, Viêm Loan đã nhận ra đây là một cơ duyên lớn lao. Gọi được hồn phách Thiên Ngưu, hóa thành Hồn Khải mặc lên người thì đồng thời với việc tu vi tăng mạnh cũng có thể đề cao tu vi bản thân, đạt được lợi ích khó có thể tưởng tượng nổi.
 
Chẳng qua loại chuyện như vậy không phải ai cũng đạt được, cần có liên hệ hồn phách với Thiên Ngưu mới được. Càng liên hệ nhiều với Thiên Ngưu Hồn thì tu vi tăng trưởng càng kinh khủng.
 
Tuy rằng chỉ là tạm thời tăng lên nhưng ngày sau đạt tới cảnh giới cao hơn sẽ dễ dàng hơn người bình thường không ít.
 
Cơ hội như vậy bình thường rất khó có được, nhất định phải ở trong khi Thiên Ngưu Châu gặp nguy cơ xâm lấn, mở ra Thiên Ngưu thất huyệt đại trận mới có.
 
Mà trọng yếu hơn là số lần gọi ra Thiên Ngưu Hồn lại không thể nhiều. Một khi gọi quá nhiều thì hồn phách Thiên Ngưu sẽ tiêu tán, tới lúc đó cả Thiên Ngưu Châu cũng chịu ảnh hưởng.
 
Những chuyện này có thể liên lụy tới phàm nhân, sẽ động tới căn cơ của Thiên Ngưu Châu!
 
Tuy nói là như vậy nhưng vẫn có một số người điên cuồng không để ý tới sinh linh đồ thán mà mạnh mẽ tác động. Một khi như thế thì những kẻ đó sẽ bị hoàng tộc trừng phạt!
 
Đây là mệnh lệnh không chừa một ai của Tiên Tộc, đã lưu truyền vạn vạn năm, không ai dám không tuân theo!
 
Một khi có kẻ không tuân theo thì không chỉ một người chết mà cả tông môn, cả châu cũng chết theo!
 
Mệnh lệnh này trừ phi vào lúc tu sĩ một châu lâm vào nguy cơ tồn vong, nếu không không được tổn thương tới hồn phách thiên ngoại thú bị phong ấn! Mà hôm này Lục Ma Châu xâm lấn khiến cho mệnh lệnh này có thể bị bỏ qua.
 
Cơ hội như vậy Viêm Loan tất nhiên là khao khát, Hứa Đông Đức cũng khao khát, còn cả ba tu sĩ Không Kiếp ảm đạm kia cũng rất khao khát. Chẳng qua bọn họ không thể nào tranh đoạt được với Lữ Văn Nhiễm. Cho dù Lữ Văn Nhiễm hôm nay bị thương mà suy yếu đi không ít nhưng chỉ dựa vào cống hiến trong trận chiến này thì bọn họ không cách nào mở miệng nổi.
 
Bầu trời Địa Cung vẫn truyền tới tiếng nổ trầm trầm. Âm thanh này giống như lưỡi hái tử thần, lúc nào cũng có thể gặt đi tính mạng mọi người.
 
Chư vị đạo hữu, xin hãy khoanh chân ngồi xuống, tỏa ra toàn bộ tu vi của các người, thần niệm hiện lên Thiên Ngưu, cùng ta mượn lực lượng của trận pháp này gọi hồn phách Thiên Ngưu huyễn hóa ra!
 
Nội tâm Lữ Văn Nhiễm kích động không thôi. Hắn đã chờ đợi cơ hội này rất lâu rồi. Hắn biết Hồn Khải dù là có chút nguy hiểm nhưng không hề lớn, hơn nữa trọng yếu nhất là nếu bỏ lỡ cơ hội này thì muốn có một lần nữa sợ rằng không biết tới năm tháng nào.
 
Hơn nữa lần này kể cả hắn thì bên trong Thiên Ngưu thất huyệt có bảy người có tư cách này. Địa vị của bảy người này ngày sau ở Thiên Ngưu Châu tất nhiên sẽ vô cùng hiển hách!
 
Khi hắn vừa nói xong, hơn một ngàn tu sĩ phía dưới trầm mặc trong chốc lát rồi vội vã khoanh chân ngồi xuống. Bọn họ không có lựa chọn. Đây là biện pháp duy nhất.
 
Đám người Viêm Loan phía sau lưng Lữ Văn Nhiễm dù không cam lòng nhưng giờ phút này đại thế đã qua thầm than ngồi xuống. Trong thiên địa lúc này chỉ có mình Lữ Văn Nhiễm đứng đó, ánh mắt lộ vẻ hưng phấn không thể che dấu nổi.
 
Hắn nhìn về phía lão già họ Chu gật đầu một cái.
 
Lão già họ Chu cũng không dám cự tuyệt, vội vàng bấm quyết, trong miệng nhớ tới chú ngữ chỉ mình hắn có thể nghe được. Tu vi của hắn không cao, sở dĩ có thể trở thành người phụ trách nơi này, mỗi lần đại chiến đều không phải ra ngoài tham dự bởi vì hắn rất thích hợp để liên lạc với hồn phách của Thiên Ngưu.
 
Ở nơi này thân phận hắn tương tự như Lục Ma sứ giả. Hắn được gọi là người hầu của Thiên Ngưu!
 
Vương Lâm ngồi khoanh chân trong động phủ, ánh mắt lóe sáng, không hành động khinh suất mà lựa chọn chờ đợi!
 
Bên ngoài do lão già họ Chu cắn đầu lưỡi phun ra một ngụm máu tươi, đồng thời tay phải nâng lên tạo thành một ấn quyết màu máu.
 
Thiên Ngưu thánh hồn, lấy máu ta gọi hồn về!
 
Thần sắc lão già họ Chu cực kỳ ngưng trọng, ấn quyết huyết sắc trong tay vung về phía trước.
 
Lập tức ấn ký này bộc phát ra ánh sáng đỏ vô tận, bao phủ cả Địa Cung.
 
Chư vị đạo hữu. Đưa lực lượng tu vi của các vị vào một tia máu này!
 
Lão già họ Chu bỗng nhiên gầm nhẹ.
 
Trong tiếng gầm nhẹ này, hơn một ngàn tu sĩ ở phía dưới khoanh chân ngồi xuống. Đám người này tỏa ra toàn bộ tu vi, tạo thành tầng tầng gợn sóng trên mặt đất, khuếch tán ra. Khi lực lượng của tu sĩ cuối cùng lan ra, thần sắc bọn họ đều lộ vẻ thống khổ nhưng lực lượng tu vi của bọn họ toàn bộ đều bị tia máu bao phủ hút đi.
 
Huyết quang vô tận hấp thu toàn bộ tu vi của hơn ngàn tu sĩ, bỗng nhiên cuốn đi, lao thẳng tới ấn quyết đang tỏa huyết quang kia, ầm một tiếng liền ngưng tụ lại, khiến cho thiên địa bất ngờ xuất hiện một vùng sương mù mênh mông.
 
Sương mù này lấy ấn ký huyết sắc làm trung tâm lượn lờ khắp Địa Cung, chậm rãi hình thành một dòng xoáy khổng lồ. Dòng xoáy này biến ảo chuyển động, từ từ tăng tốc.
 
Nó tăng tốc khiến tiếng ầm vang không ngừng vọng ra. Sâu bên trong dòng xoáy nọ giống như thông tới một không gian kỳ dị, có tiếng gầm thét ngập trời mang theo oán hận từ trong đó điên cuồng tràn ra.
 
- Rống!
 
Âm thanh này vừa xuất hiện liền khiến Địa Cung chấn động kịch liệt. Hơn một ngàn tu sĩ phía dưới bị âm thanh này tràn vào tâm thần, sắc mặt lập tức tái nhợt, phun máu tươi, trông uể oải hẳn.
 
Thậm chí cả đám người Viêm Loan kia trong nháy mắt khi nghe thấy âm thanh này sắc mặt cũng đồng loạt biến đổi.
 
Âm thanh này chính là tiếng rống của Thiên Ngưu!
 
Thần sắc Lữ Văn Nhiễm hưng phấn không thể che dấu nổi nữa. Thiên Ngưu đã hiện ra. Hắn nhìn chằm chằm vào không gian kỳ dị bên trong dòng xoáy nọ, nghe tiếng Thiên Ngưu gầm rống, lập tức điên cuồng cười rộ lên.
 
Sự hưng phấn trong lòng hắn đã đạt tới cực hạn. Ánh mắt hắn lộ vẻ tham lam và khát vọng. Rõ ràng không bao lâu nữa, hắn sẽ có thể bộc phát tu vi đối với ngày sau sẽ có lợi ích vô cùng lớn!
 
Vương Lâm ở bên ngoài động phủ, nhìn chằm chằm vào dòng xoáy trên bầu trời, nghe thấy tiếng gầm rống của Thiên Ngưu truyền vào tâm thần. Tiếng gầm này hắn không hề xa lạ!
 
Ấn ký huyết sắc kia là bước đầu tiên để gọi Thiên Ngưu Hồn. Lực lượng tu vi của hơn một ngàn tu sĩ nơi này sẽ mở ra dòng xoáy thông tới không gian phong ấn Thiên Ngưu. Đó là bước thứ hai!
 
Chư vị đạo hữu, mỗi người hãy lấy chín tia máu tươi hiến tế, không nhiều không ít, nhanh chóng ngưng tụ lên ngón trỏ tay phải!
 
Lão già họ Chu giơ tay phải lên, lập tức đầu ngón tay xuất hiện vết thương, bay ra chín tia máu.
 
Cùng lúc đó, toàn bộ hơn một ngàn tu sĩ phía dưới cũng giơ tay phải lên. Tới bước này thì bọn họ cũng không còn đường lui nữa. Dựa theo yêu cầu của lão già họ Chu mà tìm cách đưa ra máu tươi, hóa thành những tia máu bay tới.
 
Một lượng lớn máu tươi trong nháy mắt ngưng tụ lại một chỗ, bất ngờ hóa thành một cái dây chuyền huyết sắc. Dây chuyền này quét ngang thiên địa, lao thẳng về phía dòng xoáy, chui vào sâu trong đó, sau khi tiến vào không gian kỳ dị kia thì đột nhiên hung hăng giật một cái.
 
Tiếng Thiên Ngưu gầm rống lại ầm ầm vang lên. Chiếc dây chuyền kia giật một cái giống như khóa chặt hồn phách Thiên Ngưu vậy.
 
Tiếng gầm càng ngày càng kịch liệt. Lữ Văn Nhiễm hưng phấn hẳn lên. Hắn liếm liếm môi, ánh mắt lộ ra khát vọng ngập trời.
 
Của ta rồi, của Lữ Văn Nhiễm ta rồi! Có Thiên Ngưu Hồn Khải này thì ta có thể đánh ra khỏi nơi này, tuy thời gian ngắn ngủi nhưng trong Hồn Khải thì dù chiến loạn thế này ta cũng tuyệt đối khó bại trận!
 
Lữ Văn Nhiễm nhìn chằm chằm vào dòng xoáy, thần sắc kích động. Hắn đã đợi ngày này rất lâu, rất lâu rồi!
 
Hắn sở dĩ nhằm vào Vương Lâm trên thực tế cũng là vì thái độ của lão tổ đối với Vương Lâm, khiến hắn có cảm giác bị uy hiếp. Hơn nữa đều bị phái tới nơi này, Lữ Văn Nhiễm có cơ hội liền lập tức ra tay.
 
Chiếc dây chuyền màu đỏ kia không ngừng kéo lại, tiếng Thiên Ngưu dần dần rõ ràng lọt vào tai mọi người, mơ hồ có thể nhìn thấy trong dòng xoáy giống như có ngưu ảnh khổng lồ đang bị dây chuyền kéo ra.
 
Nhưng quá trình này không duy trì liên tục quá lâu. Chiếc dây chuyền có dấu hiệu không thể kéo tiếp nữa. Thấy cảnh tượng này, ánh mắt Lữ Văn Nhiễm lóe sáng.
 
Chu đạo hữu!
 
Lữ Văn Nhiễm bỗng nhiên quay đầu, nhìn chằm chằm về hướng lão già họ Chu, sau đó lại nhìn thoáng qua đám người Viêm Loan ở phía sau.
 
Trong lòng lão già họ Chu thầm cười khổ, cắn răng ôm quyền hướng về đám người Viêm Loan.
 
Thiên Ngưu Hồn không ra, xin mời các vị Đại Tôn phóng thích Nguyên Thần, giúp tiểu nhân mời hồn phách này!
 
Lão già họ Chu vừa nói, tay phải bỗng nhiên giơ lên vỗ vào mi tâm một cái, thân thể liền nổ ầm một tiếng. Nguyên Thần của hắn lập tức bay ra, hóa thành một người tí hon bay thẳng tới dòng xoáy, ra sức kéo chiếc dây chuyền.
 
Cùng lúc đó, ánh mắt Lữ Văn Nhiễm mang theo vẻ uy hiếp nhìn về ba tu sĩ Không Kiếp đến từ tông môn phụ cận Cực Thiên thảo nguyên. Mấy tu sĩ này trầm mặc, nhắm hai mắt lại, khoanh chân ngồi xuống, Nguyên Thần lập tức bay ra, mang theo vẻ bắt đắc dĩ đồng loạt đến cạnh lão già họ Chu kia kéo chiếc dây chuyền.
 
Viêm Loan trưởng lão, Đông Đức trưởng lão!
 
Lữ Văn Nhiễm nhìn về phía hai người Viêm Loan, ánh mắt lộ hàn ý.
 
Viêm Loan thầm than, không hề do dự nữa mà cùng Hứa Đông Đức khoanh chân, Nguyên Thần đồng loạt bay ra kéo chiếc dây chuyền màu đỏ nọ. Lực lượng của năm tu sĩ Không Kiếp dùng khí tức của lão già kia dẫn dắt, bỗng nhiên giật mạnh một cái.
 
Chỉ thấy bên trong dòng xoáy khổng lồ kia, Thiên Ngưu phát ra tiếng gầm thét kinh thiên. Tiếng gầm này truyền khắp Địa Cung, thậm chí truyền qua cả lòng đất, vọng lên tới mặt đất.
 
Trong tiếng gầm này, một hư ảnh Thiên Ngưu khổng lồ bất ngờ bị kéo ra từ trong dòng xoáy. Một luồng uy áp kinh khủng lập tức bao phủ bốn phía!
 
Trong nháy mắt khi hư ảnh Thiên Ngưu xuất hiện, ánh sáng bùng lên vạn trượng. Dưới ánh mắt của tất cả tu sĩ ở nơi này, trong sự chấn động tới như hít thở không thông của bọn họ, hư ảnh Thiên Ngưu nhanh chóng co rút lại, cuối cùng bất ngờ hóa thành một bộ áo giáp lơ lửng ở phía trên dòng xoáy, im lặng đứng đó!
 
Áo giáp nọ tỏa ra từng luồng khí tức linh hồn, cực kỳ cường đại!
 
Trong tích tắc khi áo giáp này xuất hiện, Nguyên Thần của đám người Viêm Loan mở to mắt phức tạp nhìn lại. Lữ Văn Nhiễm cười lớn, cất bước đi thẳng tới phía chiếc áo giáp.
 
Hồn Khải của Thiên Ngưu đệ tam huyệt là của Lữ Văn Nhiễm ta rồi!
 
Nhưng ngay trong nháy mắt khi thân thể Lữ Văn Nhiễm di chuyển, chỉ thấy một đạo cầu vồng đã tích lực lượng rất lâu, ầm ầm từ trong một động phủ cách đó không xa lao thẳng về phía chiếc áo giáp!
 
Hồn Khải thuộc về ngươi, ta không đồng ý!