Tiên Nghịch

Chương 198: Đoạt Thiên Thất đỉnh

25/4/2023 / 0 lượt đọc / 4315 chữ

Loại đan dược này có tên là Toả Minh đan. Lý Mộ Uyển từng nói qua, nó có tác dụng rất lớn. Chuyên dùng cho tu vi sau Trúc Cơ kỳ. Nếu là Trúc Cơ kỳ tu sĩ thì nhiều nhất chỉ có thể ăn vào một viên. Nếu sử dụng hơn, rất dễ làm cho thân thể bành trướng, linh lực hỗn loạn.
 
Thần sắc của Vương Lâm bình tĩnh, sau khi cầm lấy đan dược cũng không thèm liếc nhìn, ném luôn vào trong miệng. Lập tức, kinh mạch vốn đang trống rỗng bỗng nhiên xuất hiện vô số tia linh lực. Những tia linh lúc càng lúc càng nhiều. Dưới sự thúc dục của Cổ Thần quyết, trong nháy mắt linh lực trong cơ thể của Vương Lâm đã khôi phục hoàn toàn.
 
Hắn lập tức vận chuyển linh lực, hướng chúng về lốc xoáy trong đan điền. Lốc xoáy vốn đã ảm đạm sắp tiêu tan, lúc này bỗng nhiên lại sáng ngời, nhanh chóng tăng tốc, vượt cả tốc độ trước đó.
 
Cũng không biết trải qua bao lâu, số giọt chất lỏng màu vàng trong đan điền Vương Lâm đã có đến năm giọt.
 
Một cảm giác bành trướng đột nhiên xuất hiện ở trong đan điền. Vương Lâm chớp chớp hai mắt rồi cầm lấy hai viên Thiên Ly đan cuối cùng ném cả vào trong miệng. Hắn cắn chặt răng, vận chuyển Cổ Thần quyết, nhắm mắt ngồi xuống.
 
Hai viên Thiên Ly đan giống như một cơn sóng dữ, mãnh liệt mênh mông gào rít trong cơ thể của Vương Lâm, hình thành một nguồn áp lực cực lớn. Áp lực tác động lên đan điền, truyền đến năm giọt chất lỏng màu vàng bên trong.
 
Lập tức, năm giọt chất lỏng màu vàng vốn đang phân tán, chậm rãi ép sát lại, cuối cùng va chạm rồi dung hợp chặt chẽ lại với nhau.
 
Cùng lúc đó, tác dụng của Thiên Ly đan tăng lên khiến cho đan điền của Vương Lâm phát ra một tiếng động. Trên đan điền chợt xuất hiện một vết rách. Ngay lập tức vết rách lan ra xung quanh. Cuối cùng toàn bộ đan điền của Vương Lâm vỡ thành vô số mảnh nhỏ.
 
Những mảnh nhỏ đó bị cuốn lên, tiến nhập vào trong giọt chất lỏng màu vàng kia. Ngoài ra còn có linh lực do Thiên Ly đan hoá thành, và đủ loại vật chất dung hợp thành một khối. Cuối cùng trong bụng của Vương Lâm xuất hiện một viên kim đan to bằng nắm tay, lấp lánh ánh sáng màu vàng.
 
Phía trên kim đan sinh ra vô số xúc tua dài, nhỏ, nối tiếp với các đường kinh mạch. Theo sự chuyển động chậm rãi của nó, từng đợt linh lực khổng lồ liền xuất hiện trong kinh mạch. Trong nháy mắt chúng đã di chuyển một vòng trong cơ thể của Vương Lâm.
 
Lúc này, Vương Lâm đột nhiên mở hai mắt ra. Ánh sáng loé lên trong mắt hắn khiến người khác không thể nhìn thẳng. Cánh cửa ngăn cách giữa Trúc Cơ kỳ và Kết Đan kỳ đã bị Vương Lâm vượt qua.
 
Cùng lúc đó, Lý Mộ Uyển đã ở Tàng Kinh Các của Vân Thiên Tông được gần một tháng. Suốt một tháng hầu như nàng không hề rời khỏi nơi này. Nàng dành tất cả thời gian tìm kiếm trong các điển tịch để hòng tìm ra phương pháp mở ra phong ấn đan lô.
 
Thực tế, đến giờ phút này nàng đã tìm được ra ba phương pháp để mở phong ấn.
 
Chẳng qua, cả ba phương pháp đó đều có một chút khả năng bị hủy hoại. Khi phong ấn mở ra, đồng thời sẽ tạo thành rất lớn thương tổn đối với đan dược, thậm chí có thể làm cho đan dược biến thành phế đan.
 
Đây là việc mà Lý Mộ Uyển không thể chấp nhận được. Nàng hiểu rõ loại đan dược này có khả năng chính là mấu chốt giúp Vương Lâm đột phá Kết Đan kỳ, tiến vào Nguyên Anh kỳ.
 
Tôn Trấn Vĩ vẫn luôn lưu ý đên những hành động của Lý Mộ Uyển. Đối với việc nàng dành nhiều thời gian như thế ở Tàng Kinh Các khiến hắn cảm thấy rất nghi hoặc, cảm giác rằng việc này có chút vấn đề.
 
Chỉ có điều mặc cho hắn phân tích, phán đoán như thế nào cũng không thể nhìn ra được chân tướng. Còn tên đệ tử Vương Lâm kia, một tháng thời gian này đều bế quan không ra, không đi tìm Lý Mộ Uyển một lần nào nữa.
 
Thanh phi kiếm hắn đặt bên cạnh Vương Lâm cũng không có phản ứng gì, mọi việc coi như bình thường. Nhưng trong lòng của Tôn Trấn Vĩ vẫn luôn tồn tại một tia nghi hoặc.
 
Chẳng qua, khoảng cách thời gian đến thời điểm song tu cũng chỉ còn hơn một tháng. Mấy ngày này lục tục có người của các tông phái khác đến chúc mừng khiến Tôn Trấn Vĩ liên tục phải tiếp đón, cũng không có thời gian để ý đến những việc này.
 
Mà vài vị lão tổ Nguyên Anh hậu kỳ của Vân Thiên Tông cũng biết rõ Lý Mộ Uyển chưa cam tâm tình nguyện đáp ứng việc này, nhưng vẫn không tỏ ra quá bức bách. Đối với việc nàng thường xuyên ở lại Tàng Kinh Các cũng không từng hỏi qua, thậm chí còn tạo điều kiện hơn nữa cho nàng.
 
Bọn họ còn mở ra cả nội các vốn rất hạn chế người tiếp cận cho Lý Mộ Uyển xem, coi như nhằm hàn gắn lại khoảng cách với nàng do việc song tu tạo ra.
 
Khi cách ngày ước hẹn song tu chỉ còn hai mươi ngày, rốt cục Lý Mộ Uyển ở trong một cổ tịch trong Tàng Kinh Các tìm được một phương pháp khai mở phong ấn ổn thoả hơn nhiều so với ba phương pháp trước đó.
 
Đáy lòng nàng phân tích, đánh giá phương pháp này có năm thành chắc chắn không làm hư hao phẩm chất đan dược bên trong đan lô. Hơn nữa nếu có tổn hại cũng không có quá nhiều ảnh hưởng, tỷ lệ làm đan dược trở thành phế đan là thấp nhất có thể.
 
Nàng nhận thấy thời gian đã sắp đến, vì vậy cắn răng quyết định sử dụng phương pháp này.
 
Sau khi quyết định, Lý Mộ Uyển lập tức ghi lại phương pháp này. Sau đó, nàng vẫn chưa lập tức rời đi, mà còn đọc thêm một số điển tịch. Chừng một ngày sau, nàng mới nhẹ nhàng buông đống điển tịch xuống, lại ghi chép thêm mấy cái rồi xoay người rời đi.
 
Thực tế trong một tháng ở Tàng Kinh Các, mỗi ngày nàng đều ghi chép lại không ít vấn đề, và xem xét rất nhiều điển tịch có nội dung khác nhau chứ không chỉ tìm kiếm biện pháp cởi bỏ phong ấn.
 
Sở dĩ như thế là nhằm mê hoặc người khác. Lý Mộ Uyển không phải là người vừa bước vào con đường tu tiên. Ngược lại, nàng đã trải qua rất nhiều sự tình. Đồng thời nàng vốn lại là người thông minh, tâm trí sắc sảo, nên đã rèn luyện ra tâm cơ rất nhạy bén.
 
Nếu không, là một nữ tử mà muốn sinh tồn ở Tu Chân Giới tàn khốc này thật sự rất khó khăn.
 
Sự cẩn thẩn đó thực tế cũng có liên quan ít nhiều đến Vương Lâm. Có thể nói, tính cẩn thận của Lý Mộ Uyển chậm rãi hình thành trong thời gian sống cùng với Vương Lâm ở Tu Ma hải. Sau khi chia tay với Vương Lâm, chính sự cẩn thận đó từng đã nhiều lần cứu mạng nàng.
 
Nàng biết rõ, Vân Thiên tông, đặc biệt là Tôn Trấn Vĩ , tất nhiên sẽ có hoài nghi với việc nàng ở lại Tàng Kinh Các trong thời gian dài như thế. Mà như vậy thì tất nhiên hắn sẽ tìm phương pháp theo dõi để biết rốt cuộc nàng đang tìm kiếm cái gì.
 
Kể từ đó, sự cẩn thận của Lý Mộ Uyển đã mang đến tác dụng rất lớn. Dù cho có người đến tra xét, cũng rất khó từ trong đống điển tịch tìm được mục đích chính thức của nàng.
 
Hơn nữa, dù là thông qua Thác Ấn thuật (thuật ghi chép) để tìm kiếm cũng không có tác dụng gì. Nhằm mê hoặc người khác, trọng điểm ghi chép (thác ấn) của Lý Mộ Uyển phân làm hơn mười loại. Còn về phần thuật phong ấn, thì trong số những tin tức khổng lồ, nó chỉ là một phần qua bé nhỏ không đáng kể mà thôi Một lúc sau khi nàng rời đi Tàng Kinh Các, Tôn Trấn Vĩ liền đi đến nơi này. Sau khi đi vào, tay phải hắn vung lên, lập tức trên tay hắn xuất hiện một khối lệnh bài màu vàng tím, trên đó viết rõ ràng một chữ "Vân".
 
Lệnh bài này vừa xuất hiện, lập tức không gian cách ba trượng trước người hắn trở nên vặn vẹo, sau đó hai người áo xám xuất hiện. Hai người liếc nhìn thấy lệnh bài kia một cái, lập tức quỳ một chân xuống, cung kính nói:
 
- Ngoại tông đệ tử, tham kiến bản tông Vân lệnh.
 
- Tàng Kinh Các này luôn được ngoại tông đệ tử chúng ta trong nom. Trong môt tháng giám thị Lý trưởng lão, hai người các ngươi có phát hiện gì không? - Sắc mặt của Tôn Trấn Vĩ không hề có một chút điềm đạm, âm trầm hỏi.
 
Một người áo xám lập tức cung kính nói:
 
- Lý trưởng lão xem điển tịch có chút lộn xộn. Người quan sát hầu như tất cả, từ phương thuốc cho đến dược tính. Theo sự quan sát của đệ tử, cũng không thấy Lý trưởng lão đặc biệt lưu ý cái gì cả.
 
Tôn Trấn Vĩ nhíu mày. Hắn không tài nào tin được Lý Mộ Uyển sẽ lãng phí cơ hội, hơn một tháng thời gian ở nơi này xem lung tung. Trầm ngâm một chút, thanh âm lạnh lùng của hắn lại vang lên:
 
- Nhưng cô ta có ghi chép lại cái nào không?
 
Người áo xám kia bình thản trả lời:
 
- Có. Tuy nhiên, những thứ nàng ghi chép cũng rất lộn xộn. Lý trưởng lão dường như không có mục tiêu cụ thể nào.
 
- Đương nhiên, còn có một khả năng.
 
Tôn Trấn Vĩ ánh mắt chợt loé lên, quát khẽ:
 
- Nói!
 
Thần sắc của người áo xám vẫn như thường, nói:
 
- Tâm trí của Lý trưởng lão cực cao, tính cách lại cẩn thận. Nàng đã sớm dự đoán sẽ có người theo dõi nên cố làm ra vẻ huyền bí, xem điển tịch một cách lộn xộn để che dấu mục đích. Nếu đúng là như thế thì hiển nhiên nàng đã thành công.
 
Tôn Trấn Vĩ hừ nhẹ một tiếng. Hắn đã sớm đoán ra việc này. Nhưng hắn lại thầm nhủ, chỉ còn hai mươi ngày nữa mà thôi, hắn thật sự muốn nhìn xem Lý Mộ Uyển này còn có thể tạo ra được chuyện gì nữa.
 
Hơn nữa, đối với việc Lý Mộ Uyển có quen biết với người nọ, cho đến giờ Tôn Trấn Vĩ cũng không còn phải e ngại nữa. Việc song tu đã được mấy vị lão tổ ấn định. Nếu người nọ xuất hiện phá rối, cũng không cần hắn phải ra tay. Chỉ cần vài vị lão tổ Nguyên Anh hậu kỳ chắc chắn sẽ khiến người đó một đi không trở lại.
 
Sau khi Vương Lâm kết đan thành công, hắn lại ăn tiếp số đan dược còn lại. Số đan dược nhập thể bị Cổ Thần quyết hấp thu. Từ từ số đan dược mà hắn ăn vào đã ngày càng nhiều, tu vi hắn cũng một đường tăng lên, đột phá sơ kỳ, tiến vào trung kỳ.
 
Nhưng Vương Lâm lại cảm thấy tốc độ này là quá chậm. Hắn không tiếc hậu quả, liên tục nuốt thêm đan dược. Chẳng qua, theo sự tăng lên của số lượng đan dược, hắn cảm giác được một cách rõ ràng dược hiệu đã dần giảm xuống.
 
Hiện tượng này trước đó Lý Mộ Uyển đã từng đề cập qua với hắn. Đây là một quán tính, một khi ăn đan dược quá nhiều, thân thể hắn sẽ sinh ra một số thay đổi kỳ lạ. Linh lực trong đan dược mặc dù không khác trước nhưng bởi vì thân thể biến hoá kỳ lạ. Thường thường, đan dược vừa vào miệng, Cổ Thần quyết chưa kịp vận chuyển thì linh lực trong đó đã vô thanh vô tức tiêu tan hơn phân nửa.
 
Loại hiện tượng này gọi là "thể chướng". Vấn đề này rất thường gặp đối với những tu sĩ thường xuyên phục dụng đan dược. Để giải quyết nó thì chỉ có một phương pháp mà thôi. Đó là phải ăn thêm những trân dược quý báu hơn.
 
Nếu không sẽ không có biện pháp nào khác. Dù thời gian dài trôi qua nhưng thể chướng vẫn cứ tồn tại, không bao giờ mất đi.
 
Liên tục nhiều ngày ăn đan dược, trong cơ thể Vương Lâm đã xuất hiện thể chướng. Nhưng điều này cũng không thể ngăn cản hắn tiếp tục ăn thêm dược vật. Với việc có thể sinh ra thể chướng, Lý Mộ Uyển đã sớm có đối sách.
 
Trên thực tế có đan sư Lý Mộ Uyển bên người thì trên phương diện đan dược, Vương Lâm cũng không cần tự mình đòi hỏi, nàng cũng đã sớm chuẩn bị thoả đáng.
 
Vương Lâm cầm lấy cái bình thứ hai bên phải người. Bình dược này chính là mấu chốt để giải quyết thể chướng. Dược vật trong bình được gọi là Giải Chướng đan. Trên thực tế, đan dược vẫn chưa hoàn toàn hoá giải thể chướng. Chẳng qua, Lý Mộ Uyển đã sưu tầm rất nhiều dược vật hiếm có, luyện chế ra để trợ giúp thân thể hấp thu linh lực của dược vật.
 
Nếu dựa vào phẩm bậc để xét thì đan dược này chỉ thuộc vào nhất phẩm mà thôi, nhưng nếu biết dùng cho phù hợp thì ở một số trường hợp có thể mang đến hiệu quả kỳ diệu.
 
Sau khi ăn Giải Chướng đan, Vương Lâm lập tức cầm lấy một bình đan dược, đổ cả vào miệng. Đan dược dưới tác dụng của Giải Chướng đan, lập tức hoà tan. Tuy tốc độ hoà tan cũng không biến hoá gì nhiều nhưng tốc độ hấp thu của Vương Lâm bỗng nhiên tăng nhanh!
 
Tuy chỉ nhanh hơn một chút, nhưng nếu là người khác thì cho dù cũng có thể cảm nhận được tác dụng của Giải Chướng đan, tận dụng một chút tốc độ tăng lên này thì cũng có thể hấp thu thêm được một ít linh lực.
 
Nhưng với Vương Lâm, Cổ Thần quyết vốn là công pháp hấp thu. Một chút thời gian này, dưới sự hấp thu của Cổ Thần quyết lập tức trở nên mạnh hơn rất nhiều.
 
Sau khi đan dược tan ra, không đợi linh lực bị tiêu tán lập tức đã bị Cổ Thần quyết dẫn động.
 
Dưới phương thức này, tu vị của Vương Lâm tiếp tục tăng nhanh. Rốt cục từ Kết Đan trung kỳ đã đột phá đến Kết Đan hậu kỳ. Tuy vẫn chưa đạt đến đại viên mãn nhưng khoảng cách cũng không còn xa.
 
Chẳng qua những đan dược được Lý Mộ Uyển đưa cho hắn cũng đã bị ăn hết sạch sẽ.
 
Đến hôm nay, Vương Lâm đang ngồi trong nghịch thiên không gian đột nhiên tỉnh lại. Hắn cảm giác được Ma đầu Hứa Lập Quốc truyền đến một tia kêu gọi. Dựa theo ước định trước đó giữa hắn và Lý Mộ Uyển thì điều này chứng tỏ là nàng đã tìm ra phương pháp để mở đan phong rồi.
 
Vương Lâm đứng lên, tiến về phía trước một bước. Thân ảnh hắn bỗng nhiên nhạt dần giống như phá toái hư không, trong nháy mắt đã biến mất.
 
Trong một phòng ở Bắc Uyển đình viện, một tia sáng từ trong hư không thoáng hiện ra, rồi nhanh ngưng kết lại cùng một chỗ, hình thành một bóng người. Bóng người đó từ từ hiện rõ, lộ ra hình dáng của Vương Lâm.
 
Sau khi hiện ra, ánh mắt hắn loé lên, nhìn phi kiếm vẫn nằm trên mặt đất từ hơn một tháng qua. Tay phải hắn chộp nhẹ một cái, phi kiếm lập tức bay đến tay hắn. Vương Lâm nhìn lướt qua, lập tức nhận ra trên đó ẩn chứa một đạo cấm chế. Cấm chế này uy lực tuy không mạnh nhưng có chút xảo diệu, tác dụng đúng như hắn đoán trước là nhằm để theo dõi.
 
Thần sắc của Vương Lâm vẫn thản nhiên. Hắn lại vung tay phải lên, thanh phi kiếm lập tức đâm xuống đất. Sau đó, hắn liền đẩy cửa phòng đi về phía bên ngoài đình viện.
 
Nhưng lúc này, hắn đột nhiên dừng chân, nhíu mày. Chỉ thấy cửa đình viện vô thanh vô tức bị một người đẩy ra, Chu Lâm chậm rãi đi vào.
 
Sau khi nhìn thấy Vương Lâm, ánh mắt hắn lập tức trở nên ngưng trọng. Lấy tu vị của hắn phát hiện được ngay rằng Vương Lâm hoàn toàn khác trước. Phải biết rằng trước khi Chu Lâm bế quan, tu vi của Vương Lâm mới đạt tới tầng thứ ba của Ngưng Khí mà thôi. Nhưng hiện tại, ngay cả Chu Lâm cũng nhìn không thấu. Điều đó có nghĩa, tu vị của đối phương dù không phải là Kết Đan hậu kỳ thì cũng nhất định phải là trung kỳ trở lên. Trên mặt hắn lộ ra nét phức tạp, rồi lập tức cười khổ nói:
 
- Sư phụ bị người ta giám thị, không thể tự mình đến được. Người bảo ta đưa ngươi đi đến một chỗ.
 
Ánh mắt Vương Lâm vẫn bình tĩnh, liếc nhìn người này một chút, gật gật đầu.
 
Chu Lâm đi vào đình viện, đóng cửa hậu viện lại, phức tạp nhìn Vương Lâm, cười khổ nói tiếp:
 
- Này… Ta nên gọi ngươi là Sư bá… Hay là… Thôi, ngươi đã là bằng hữu của Sư phụ thì là Sư bá của Chu Lâm ta. Sư bá, mời !
 
Chu Lâm lắc lắc đầu. Nguyên bản, hắn đang bế quan, đột nhiên nhận được truyền âm của Lý Mộ Uyển, phái hắn đi ra ngoài một chuyến. Chu Lâm vốn là một cô nhi được Lý Mộ Uyển cứu mạng nên đối với nàng vẫn cực kỳ vâng lời. Trong lòng hắn vẫn luôn tôn kính và cảm kích.
 
Từ trong mấy câu nói của Lý Mộ Uyển, hắn dĩ nhiên đoán được người mà chính mình nhận làm đệ tử không ngờ lại là bằng hữu của Sư phụ. Kể từ đó, trong đầu hắn có chút hỗn loạn. Mất một lúc lâu, hắn mới miễn cưỡng tiếp nhận sự thật này. Do đó, sau khi thấy tu vị của Vương Lâm biến hoá kinh người như thế, hắn tuy có giật mình những vẫn chưa quá kinh ngạc. Hắn nghĩ rằng tu vi của đối phương vốn dĩ đã là như thế, trước đó chẳng qua chỉ là cố tình che giấu mà thôi.
 
Chu Lâm đến bên ngoài phòng mình, hai tay khẽ động, lập tức một đạo ánh sáng ở trên nóc phòng phát ra. Ngay sau đó, cửa phòng tự động mở.
 
Chu Lâm quay đầu nhìn lại Vương Lâm một cái, rồi đi vào trong phòng.
 
Vương Lâm vẫn chưa cất bước mà dụng thần thức đảo qua một cái. Sau khi vô thanh vô tức hạ một đạo cấm chế lên người Chu Lâm, hắn mới chậm rãi cất bước đi đến.
 
Đối với bất cứ kẻ nào, thái độ của Vương Lâm đều rất cẩn thận. Tên Chu Lâm này trước đó đối đãi với hắn cũng không tệ, lại là đệ tử của Lý Mộ Uyển. Nhưng theo thói quen, hắn cũng không quan tâm đến người này là ai mà có thay đổi. Vào thời điểm cần đề phòng thì hắn tuyệt không qua loa đại khái.
 
Trong căn phòng, sau khi dụng thần thức xem xét, ngoại trừ một cái đan lô trên mặt đất thoáng có linh lực dao động ra thì không có gì khác dị thường.
 
Sau khi Chu Lâm vào phòng, tay phải hắn lập tức vỗ túi trữ vật, xuất ra ba miếng ngọc giản, theo thứ tự đặt ở dưới đan lô. Sau đó hắn lui ra hai bước, giơ tay đánh ra một đạo linh quang. Lập tức ba miếng ngọc giản cùng loé ra ánh sáng, rồi cả đan lô chấn động, từ từ chìm xuống dưới ba thốn.
 
Chu Lâm hít một hơi thật sâu, tiến lên nắm lấy đan lô, xoay từ trái sang phải nửa vòng. Trong nháy mắt, chính giữa vách tường phía trước bỗng nhiên xuất hiện một chút ánh sáng.
 
Chút ánh sáng đó nhanh chóng di chuyển, kéo ra một cái đuôi thật dài. Chỉ trong nháy mắt, chúng liền hợp lại thành một trận pháp.
 
Chu Lâm lui ra sau vài bước, đứng một bên cung kính nói:
 
- Trận pháp này nối liền với một căn phòng bí mật. Căn phòng đó chính là phòng luyện đan mà Sư tôn đa âm thầm chuẩn bị, người ngoài cũng không biết. Mời Sư bá vào! Đệ tử đứng thủ hộ bên ngoài, nếu có biến cố gì chắc chắn sẽ sớm bẩm báo.
 
Vương Lâm không có vội bước vào mà nhìn chằm chằm trận pháp trên tường. Một lúc sau hắn nhíu mày, ánh mắt liếcnhìn Chu Lâm một cái, trầm giọng nói:
 
- Sư phụ của ngươi ở trong căn phòng bí mật đó?
 
Chu Lâm đáy lòng thầm than, hắn biết đối phương sẽ không tin tưởng. Do đó, từ trong túi trữ vật hắn xuất ra một ngọc giản, nói:
 
- Đây là một đạo linh phù mà Sư phụ cấp cho đệ tử. Mời Sư bá nhìn xem.
 
Vương Lâm tiếp lấy ngọc giản, thần thức đảo qua, sau đó liếc mắt nhìn Chu Lâm một cái, không nói hai lời, nhấc chân hướng về vách tường đi đến. Nháy mắt khi thân thể hắn đụng tới vách tường, liền lập tức biến mất.
 
Thần sắc Chu Lâm vẫn như thường. Sau khi chậm rãi chuyển động luyện đan lô, trận pháp trên vách tường cũng biến mất. Hắn khoanh chân ngồi xuống, mở đan lô, cho vào vài vị thảo dược, thần thái rất ngưng trọng, bắt đầu luyện đan. Tuy vậy, thần thức của hắn vẫn giám sát chặt chẽ bên ngoài căn phòng. Nếu có sự khác thường, hắn sẽ lập tức thông tri cho Sư phụ.
 
Chu Lâm không biết quan hệ giữa Sư phụ và Vương Lâm. Nhưng hắn biết hết thảy những cái hiện tại hắn có đều là nhờ Lý Mộ Uyển mang đến. Do đó, chỉ cần là sự tình liên quan đến Lý Mộ Uyển, hắn sẽ đem toàn lực thực hiện.
 
Hắn cũng biết, Sư phụ nhất định là đang tiến hành một việc hết sức bí mật. Việc này tất nhiên có quan hệ trực tiếp đến vấn đề song tu vào hai mươi ngày sau. Một khi bị cuốn vào thì hắn rất có khả năng bị liên luỵ.
 
Khi Vương Lâm xuất hiện, hắn liền thấy được Lý Mộ Uyển.
 
Trước mắt hắn là một căn phòng bí mật có diện tích cũng không lớn. Chính giữa giang phòng có một đan đỉnh thật lớn. Phía trên đan đỉnh có đúc bảy con hắc long. Lúc này, từ trong miệng của bảy con hắc long này không ngừng phun ra khói tím. Khói tím từ từ bay lên, ngưng tụ lại với nhau, hình thành nên một quả cầu.
 
Trong quả cầu đó có một cái đan lô nho nhỏ, bên trên có dán một tấm giấy vàng. Thân ảnh nổi bật của Lý Mộ Uyển lúc này đang nhìn chằm chằm vào đan lô, ánh mắt lộ ra vẻ rất khẩn trương. Sau khi thấy Vương Lâm tiến vào, nàng nhẹ giọng nói:
 
- Phía trên chỗ này chính là quảng trường đại điện của Vân Thiên Tông. Muốn mở phong ấn , cần phải nhờ đến sự trợ giúp của Đoạt Thiên Thất Đỉnh của Vân Thiên Tông.