Tiên Nghịch

Chương 920: Phù Phong Tử (P1)

25/4/2023 / 0 lượt đọc / 2062 chữ

Vương Lâm liếc mắt nhìn hai người này một cái, gật gật đầu chậm rãi nói:
 
- Tạm được. Có điều xảy ra một số vấn đề nhỏ. Ta hôm nay tới đây là muốn dẫn hai người các ngươi đi lựa chọn một tinh cầu tu chân, bế quan tu luyện. Nơi đây hoàn cảnh ác liệt, không thích hợp bế quan.
 
Đầu to gật đầu, nói:
 
- Nơi đây đúng thật không thích hợp bế quan. Tinh cầu này chẳng những bị vứt bỏ, lại cứ cách một canh giờ liền sụp đổ một mảng lớn.
 
Vương Lâm không nói lời thừa, vung tay áo lên cuốn Đầu to và Lôi Cát rời khỏi nơi này trực tiếp đi vào tinh không.
 
Trong tinh không, Lôi Cát duỗi tứ chi ra, quỳ rạp trên đất. Hắn ngẩng đầu lên gào một tiếng, thân hình lập tức vô hạn bành trướng. Trong phút chốc liền hóa thành thân hình Cự Ma Tộc lớn trăm trượng.
 
Vương Lâm bước lên lưng Lôi Cát, khoanh chân mà ngồi. Đầu to đi theo sau Vương Lâm, giống như thị vệ đứng ở bên cạnh. Giờ phút này hư ảnh phía sau Vương Lâm nhoáng lên. Tháp Sơn bước ra đứng bên cạnh vẻ mặt lạnh lùng.
 
Tay phải Vương Lâm chỉ về phía trước. Lập tức Lôi Cát gầm lên, thân hình lao ra hóa thành một bóng mờ bay thẳng đến phía trước. Một đường bay nhanh, vẻ mặt Vương Lâm bình tĩnh, nhưng trên đường khó tránh khỏi sẽ gặp được tu sĩ lệ thuộc vào phạm vi Thiên Vận tinh. Những tu sĩ này bất kể tu vi thế nào khi nhìn thấy thân hình khổng lồ của Lôi Cát đầu ngây người một chút. Sau đó phàm là người biết được mình đang cản đường đều tự tránh ra nhường đường, không dám ngăn cản.
 
- Đây là vị lão quái đại thần thông nào, không ngờ có vật cưỡi như loại Cự Ma Tộc này!
 
- Tu sĩ khoanh chân ngồi kia nhìn có vẻ quen mắt, hình như từng gặp ở địa phương nào… - Đừng nói vật cưỡi. Ngươi xem hai hộ vệ đứng cạnh lão quái. Đó là tu vi gì mà lão phu nhìn không thấu. Nhưng cho dù là đại trưởng lão tông phái chúng ta sợ là cũng không có loại khí tức này!
 
Dọc theo đường đi phàm là người nhìn đến Vương Lâm tất cả đều bàn luận. Ánh mắt nhìn về phía Vương Lâm lộ vẻ cung kính. Ở Tu Chân giới này, chính là cường giả vi tôn!
 
Vương Lâm khoanh chân ngồi trên lưng Lôi Cát, trên đường đi hắn đắm chìm trong nguyên lực trong cơ thể, cảm thụ tu vi đỉnh Khuy Niết trung kỳ!
 
- Lúc trước tu vi ta là Khuy Niết sơ kỳ, phối hợp thân thể Cổ Thần, có thể đánh với tu sĩ Tịnh Niết sơ kỳ… Giờ phút này tu vi ta nâng lên đạt tới Khuy Niết trung kỳ. Như vậy đánh tu sĩ Tịnh Niết sơ kỳ, không đáng lo! Cho dù là Tịnh Niết trung kỳ, ta cũng có tư cách liều mạng!
 
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, trong lòng thầm nhủ.
 
- Năm xưa Huyết Tổ chính là Tịnh Niết trung kỳ. Giờ phút này ta nếu đổi lại là năm đó hẳn cũng có thể đánh một trận. Tuy nói phần thắng không lớn, nhưng tu sĩ Tịnh Niết trung kỳ muốn giết ta cũng không dễ dàng như vậy!
 
Giờ phút này tại tinh không cách Vương Lâm ngoài vạn dặm có một vật như con thuyền lớn đang đi tới. Con thuyền này dài chừng ba mươi trượng, toàn thân tối đen, phát ra từng dao động pháp bảo, lại tràn ngập linh lực nồng đậm. Người ngoài chỉ cần liếc mắt nhìn một cái liền biết được vật này không phải bình thường.
 
Trên vật thể hình thuyền này có một cái ghế dựa lớn. Trên ghế một lão già nằm nghiêng. Người này thân hình cực kỳ to béo, thoạt nhìn như một tòa núi thịt.
 
Ở bên cạnh hắn có bảy tám cô gái nổi bật. Đám con gái này cực kỳ đẹp đẽ, mặc áo lụa thoạt nhìn rất hở hang. Bọn họ vây quanh lão già như núi thịt kia, từng hồi tiếng kêu nũng nịu không ngừng khiến cho lão già ngẫu nhiên cười lên ha hả.
 
Trong tay những người con gái này, có người cầm bầu rượu, có người bưng hoa quả. Còn có mấy người tuy không bưng đồ vật nhưng ở phía sau xoa bóp thân thể lão già.
 
Cũng có hai người nằm sấp trong lòng lão già, không chút nào ghét bỏ thân thể như núi thịt của lão già, nũng nịu nói chuyện.
 
Ở vòng ngoài lão già và đám con gái này có bảy người áo đen đang đứng. Bảy người này đứng không nhúc nhích như xác chết, nhưng khí tức linh hoạt, sắc bén trên người họ tản ra. Bảy người này vẻ mặt lạnh lùng, nhìn chằm chằm phía trước, từ đầu đến cuối không nói một lời.
 
Bên ngoài con thuyền cũng có hơn trăm tu sĩ. Những tu sĩ này toàn bộ đều quần áo màu xanh. Bọn họ đan xen vào nhau đạp trên kiếm quang, hộ vệ cho lão già núi thịt kia.
 
Lão già nằm trên ghế, bàn tay to đầu tiên vỗ vào mông một người con gái bên cạnh, cười ha ha tiếp nhận chén rượu. Hắn uống một ngụm, đang muốn nói chuyện bỗng nhiên nhướn mày nhìn về phía trước.
 
Trừ hắn ra, những người xung quanh không ai phát hiện dị thường. Lão già hơi chút trầm ngâm, trong mắt hiện vẻ lạnh băng. Hắn cầm chén rượu duỗi ra một người con gái bên cạnh, bình tĩnh nói:
 
- Rót rượu cho lão phu.
 
Nàng kia vội vàng cầm lấy bầu rượu, rót đầy một ly.
 
Đúng lúc này phía trước con thuyền truyền đến từng hồi dao động. Xa xa có thể nhìn thấy một thân hình khổng lồ. Bốn chi thân hình kia chạm đất, đi thẳng đến nơi đây.
 
- Quả nhiên là hắn!
 
Lão già núi thịt cơ mặt run lên, trong mắt tuôn ra tinh quang. Chén rượu trong tay hắn đưa lên miệng, một ngụm uống sạch.
 
Giờ phút này, bảy người áo đen trên thuyền gần như đồng thời ngẩng đầu mắt lóe hàn quang. Bảy người nhoáng một cái đồng thời bước ra, hóa thành bảy đạo cầu vồng thẳng đến phía trước.
 
- Người tới phía trước, ba giây né ra nhường đường. Vi phạm, giết!
 
Hai mắt Vương Lâm chợt lóe hàn quang. Hắn lúc trước tuy là đắm chìm trong nguyên lực trong cơ thể nhưng thần thức chưa từng ngừng khuếch tán. Khi lão già núi thịt kia phát hiện hắn không bao lâu, hắn cũng phát hiện ra lão già.
 
Người này Vương Lâm nhận biết. Đúng là ngày trước khi Vương Lâm trở lại Thiên Vận tinh, tu sĩ núi thịt lời nói khắc nghiệt, không chút khách khí với Vương Lâm!
 
Bảy người áo đen phía trước hóa thành bảy đạo cầu vồng cùng với tiếng hét lớn cực kỳ hống hách kia. Vương Lâm khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh.
 
- Liền dùng ngươi để xem tu vi ta rốt cuộc có thể hoàn toàn chiến thắng Tịnh Niết sơ kỳ hay không!
 
Đầu to phía sau Vương Lâm liếm liếm môi, ánh mắt lộ ra vẻ khát máu. Hắn đã thật lâu chưa giết người, giờ này nhìn thấy bảy người áo đen kia, trong lòng không khỏi xuất hiện sát ý.
 
- Chủ nhân. Có thể giết không?
 
Đầu to cung kính thấp giọng hỏi.
 
- Tùy ý!
 
Thanh âm Vương Lâm bình thản, nhưng rơi vào trong tai đầu to cũng khiến hắn ngẩng phắt đầu, mắt lóe lên sát khí. Thân hình hắn bước lên phía trước một bước, tốc độ rất nhanh, lóe lên một cái liền biến mất dạng.
 
Lão già núi thịt kia vẻ mặt âm trầm, lạnh lùng nhìn Lôi Cát phía xa xa càng ngày càng tới gần. Trong mắt hắn lộ ra ánh sáng kỳ dị, cẩn thận nhìn Lôi Cát vài lần, trong lòng nổi lên ý tham lam.
 
- Vật cưỡi Cự Ma Tộc quả nhiên là thứ tốt. Vương Lâm này nếu bị lão phu gặp ở đây, chỉ có thể tính hắn xui xẻo! Tên hộ vệ đầu to bên cạnh hắn cũng chỉ là tu sĩ Khuy Niết… Còn có con rối kia, cũng có chút thực lực… Vương Lâm này có thể đánh với Lăng Thiên Hậu một trận, tuy nói không đơn giản nhưng lại nhờ uy lực pháp bảo. Pháp bảo – ai chẳng có!
 
Đầu to bước ra một bước, trực tiếp đi tới trước bảy người áo đen kia. Khóe miệng hắn lộ răng nanh cười độc ác. Tay phải vung lên một cái trực tiếp chụp vào một người trong đó.
 
Tu vi bảy người áo đen này đều vượt qua Vấn Đỉnh, đạt tới Âm Hư. Giờ phút này khi bị Đầu to kia chộp tới, bảy người tốc độ cực nhanh bày ra trận pháp. Lực lượng bảy người nhập vào một người, người đứng đầu nâng tay phải bấm pháp quyết, sau đó điểm về phía trước.
 
Lập tức người cuối cùng trong bảy người thân hình nháy mắt uể oải hẳn đi, trở nên cực kỳ suy yếu. Sáu người phía trước hắn cũng như vậy, dùng cách thức này đẩy toàn bộ nguyên lực vốn có dung hợp vào cơ thể người đứng đầu. Thân hình người này bỗng nhiên biến lớn, cuối cùng theo ấn ký tay phải ầm ầm đánh ra.
 
Ngay lập tức có một con hổ đen biến ảo ra trước mặt hắn, rít gào lao thẳng đến đầu to.
 
Đầu to cười dài, tay phải không chút dừng lại hung hăng chộp về phía trước. Ngay trong nháy mắt lão già núi thịt ngồi trên ghế ở trên thuyền hai mắt lóe hàn quang. Hắn nâng tay phải lên, chỉ về phía trước.
 
Lập tức có một đạo hắc mang gào thét bay ra, tốc độ cực nhanh bay thẳng đến đầu to!
 
Vương Lâm khoanh chân ngồi trên lưng Lôi Cát, mắt lóe tinh quang. Hắn bước một bước, thuấn di ra, xuất hiện ở bên cạnh đầu to. Giờ phút này hắc mang kia tới gần, Vương Lâm cũng không nhìn, tay phải tùy ý vung lên.
 
Chỉ nghe một tiếng nổ "ầm". Hắc mang kia trực tiếp sụp đổ, hóa thành một làn sóng xung kích tản ra. Ánh mắt Vương Lâm bình tĩnh nhìn lão già núi thịt kia, chậm rãi nói:
 
- Ngươi! Có dám đánh với ta một trận!
 
Lão già núi thịt kia nhíu mày, cười lạnh nói:
 
- Tiểu bối. Xem ra một trận chiến với Lăng Thiên Hậu làm ngươi cảm thấy mình có thể khiêu chiến ta sao!
 
Thân hình hắn nhoáng lên, cả người bỗng nhiên bay ra. Trong tinh không, tay phải hắn bấm pháp quyết chỉ về phía trước, lập tức ở phía sau không ngờ có một hư ảnh khổng lồ biến ảo ra.
 
Hư ảnh này rõ ràng chính là một tấm bia đá. Trên tấm bia đá phát ra kim quang, khiến cho tinh không bị bao phủ, sáng ngời hẳn lên.
 
- Tiên Bi Diệt Thần!
 
Lão già quát khẽ. Hư ảnh phía sau nhanh chóng nhoáng lên, tại tay phải lão già bấm pháp quyết chỉ ra, hư ảnh bay thẳng đến Vương Lâm, hung hăng đè xuống.