Xin chào!
Hãy Đăng ký Thành viên để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện,... Chỉ mất một xí thời gian thôi là bạn đã có trải nghiệm perfect rồi, hãy cùng khám phá nhé! Tham gia Đăng nhập vào tu chân giới nào
Chỉ là bên trong đó vẫn còn ẩn dấu vẻ uể oải. Đánh một trận với con trai của Diệp Mịch khiến Vương Lâm bị trọng thương dưới thuật Tê thiên. Thuật này quá mạnh, dù là tới lúc này hắn vẫn còn sợ hãi.
-Chàng tỉnh rồi sao.
Nữ tử áo hồng tướng mạo xinh đẹp ngoan ngoãn khoanh chân yên lặng ngồi bên cạnh hắn lúc này quay đầu nhìn về phía Vương Lâm, đôi mắt sáng ngời, nhẹ nhàng cười nói.
-Nàng đi rồi sao?
Vương Lâm nhìn lại. Bên trong trận pháp ở giới nội đã không còn thân ảnh của Tây Tử Phượng, chỉ còn Mộc Băng Mi đang ngồi khoanh chân xa xa, không hề nhúc nhích.
-Chàng chữa thương hơn một năm, Tây Tử tỷ tỷ đã đi rồi.
Nữ tử áo hồng nhẹ giọng nói, đôi mắt nhìn Vương Lâm nở nụ cười sau đó nói tiếp.
-tỷ tỷ trước khi đi có nhờ ta chuyển cho chàng một câu. Nàng đi tới Thanh Linh tinh, chỉ ở nơi đó muốn tìm đệ tử của chàng là Tạ Thanh.
Vương Lâm trầm mặc trong chốc lát rồi gật đầu.
Trong thời gian ngắn hai người giống như không còn gì để nói. Vương Lâm trầm mặc khiến nữ tử áo hồng kia cũng trầm mặc theo. Tinh không rất yên tĩnh, lại tạm thời không có tu sĩ giới ngoại, bên trong tinh không còn có thể thấy những tinh vân có ánh sáng như ngọc.
Ánh sáng yếu ớt của chúng trong tinh không đen kịt này trông rất đẹp. Có tinh vân làm bạn, bên trong tinh không này có một nam một nữ giống như có một sự rung động không thể nói rõ đang quanh quẩn.
-Năm đó từ biệt đã nhiều năm.chàng.chàng có biết ta là ai không.
Hồi lâu sau, nữ tử áo hồng nhìn Vương Lâm, thần sắc lộ vẻ phức tạp nhẹ giọng nói.
-Hồng Điệp.
Vương Lâm không nhìn nữ tử này mà nhìn tinh không, bình tĩnh nói.
-Hóa ra chàng đã biết.
Nữ tử áo hồng nhắm mắt lại.
-Là Chu Vũ Thái nhắc nhở ta. Hắn ở Tuyết Vực quốc có tìm được một trận pháp, bên trong đó có một ít tóc của nàng, nghĩ rằng đây là biện pháp giúp nàng năm đó triệt tiêu đại kiếp.
Trước mắt Vương Lâm như hiện lên trận pháp kia.
Nữ tử áo hồng này đúng là Hồng Điệp!
Chỉ là nữ tử cô ngạo tới cực điểm trong hồi ức hôm nay đã bị năm tháng thay đổi rất nhiều. Một tia kiêu ngạo cũng đã được dấu dưới đáy lòng, từ bên ngoài không thế cảm nhận được nữ tử Hồng Điệp ngày xưa.
-Còn nhớ Vũ Tiên Giới năm đó không. Khi đó chúng ta còn từng đấu pháp.
Hồng Điệp cười khẽ, vừa nói vừa nhớ lại, giống như nói chuyện với một người bằng hữu. nhẹ giọng mở lời.
-Từng có một thời gian, Vương Lâm, ta rất hận chàng, ta hận chàng tại Vũ Tiên Giới đã chặt một cánh tay của ta.
Vương Lâm cười khổ, theo tiềm thức sờ sờ mũi, không mở miệng.
-Không thể nào ngờ được, hai ngàn năm qua đi. chúng ta hôm nay lại còn có thể cười nói chuyện trò với nhau.
Hồng Điệp thấy động tác sờ sờ mũi của Vương Lâm, che miệng yêu kiều cười lên. Vừa tươi cười nàng vừa nheo mắt lại giống như trăng lưỡi liềm trông vô cùng xinh đẹp.
-Khi đó nàng muốn giết ta, không phải là ta muốn chọc vào nàng.
Vương Lâm lắc đầu, cũng nở nụ cười.
-Tây Tử tỷ tỷ dù đi nhưng lại đế lại một bầu rượu.
Hồng Điệp nhìn Vương Lâm, ngọc thủ phất lên. Bầu rượu nọ liền xuất hiện trong tay này, đưa cho Vương Lâm.
Vương Lâm nhận lấy bầu rượu, uống một ngụm.
-Còn ở trên Chu Tước Tinh, chàng và ta đánh một trận, chàng đã đoạt Côn Cực Tiên của ta.
Hồng Điệp cười nói.
-Cũng qua rồi mà nàng còn nhớ rõ vậy.
Vương Lâm lại cười khổ lần nữa không biết nói gì.
-Đương nhiên phải nhớ. Nếu không có lần đó ta bị thương nặng thì cũng không bị Kiền Phong quấy nhiễu tâm thần.lại nói tiếp, bên trong Chu Tước mạc, phải cám ơn chàng đã giải thoát cho ta khỏi luân hồi.
Nhớ lại chuyện cũ, Hồng Điệp than nhẹ.
-Nàng không hận ta quá sâu, tất cả đều đã là quá khứ rồi. Lần trước nàng bảo ta tới Tuyết Vực tìm hoa hồng màu lam ta cũng tìm được rồi.
Hồng Điệp là nữ tử mà trừ Lý Mộ Uyển, Liễu Mi ra khiến Vương Lâm cả đời này có ấn tượng sâu sắc nhất.
Thân ảnh như cánh bướm đỏ rực kiêu ngạo kia, nữ tử này khiến hắn khó có thể quên được.
Trăm năm Hóa Thần, chính là nữ tử này!
-Khi đó ta cũng không nghĩ tới chàng sẽ có ngày hôm này.tất cả đều như một giấc mộng, khiến cho người ta có cảm giác không chân thật.
Hồng Điệp lắc đầu.
Thời gian chậm rãi trôi qua. Trong chớp mắt đã qua ba ngày. Ba ngày này Vương Lâm không chữa thương mà ôn lại chuyện trong quá khứ với Hồng Điệp, chậm rãi tìm lại được cảm giác của tu sĩ nhỏ bé ngày xưa trên Chu Tước Tinh.
Loại cảm giác này rất ấm áp, rất thoải mái.
-Sau đó khi La Thiên và Liên Minh Tinh Vực giao chiến, ta đã thấy chàng.nhưng chàng lại không nhận ra ta.
Hồng Điệp nhìn Vương Lâm. Nàng nhìn đối phương từ Chu Tước Tinh đi ra, tỏa ra ánh sáng chói mắt. Ánh sáng này càng ngày càng mở rộng, cuối cùng bao trùm cả giới nội giới ngoại.
Đối với Vương Lâm trong lòng Hồng Điệp cũng kính nể. Cả đời này của nàng không hề thích người nào. Nếu có thì cũng chỉ có Vương Lâm mà thôi. Hai người chưa tới mức nói tới tình yêu nhưng có một loại tình cảm không thể nói rõ. Bản thân nàng cũng không hiểu nổi nó là thứ gì.
Có lẽ giống như rượu ngon, để càng lâu càng đượm, năm tháng càng dài thì tình cảm lại càng cảm thấy thân thiết.
Hai người nói chuyện với nhau mấy ngày sau mới dần dần ngừng lại. Vương Lâm lại một lần nữa bắt đầu thổ nạp chữa thương. Hồng Điệp ngồi yên lặng ở đó, nhìn vào tinh không, ánh mắt mê man, có phức tạp nhưng cũng ngời sáng.
Một tháng, hai tháng.chẳng hay biết cuối cùng chín tháng của năm thứ hai thoáng cái đã qua đi.
Cho tới ngày này, bên ngoài trận pháp, trong tinh không có một luồng ánh sáng màu lam nhu hòa như ẩn như hiện, dần dần tràn ngập tinh không, thay thế cả ánh sánh như ngọc của các tinh vực, khiến cho bên ngoài trận pháp tràn ngập màu lam.
Màu lam này như biển, khuếch tán ra khiến cho trận pháp này cũng bị nhiễm màu, thoạt nhìn trông có vẻ vô cùng đẹp đẽ và bi thương.
Màu lam này dày đặc đều khiến cho người ta có một cảm giác bi thương và u buồn.
Vương Lâm mở hai mắt nhìn màu lam bên ngoài trận pháp, trầm mặc không nói. Hắn thấy bên trong tinh không tràn ngập màu lam mơ hồ có hai người đi ra.
Đó là một nam một nữ, đó là hai cha con, đó là Lam Mộng Đạo Tôn và Lý Thiến Mai.
Suy tư trong vòng một năm chín tháng. Lam Mộng Đạo Tôn cuối cùng đã có chọn lựa. Hắn cùng với nữ nhi của mình dừng lại ở bên ngoài trận pháp một chút. Ánh mắt Vương Lâm đảo qua, lướt qua Lam Mộng Đạo Tôn rơi vào người Lý Thiến Mai.
Lý Thiến Mai rõ ràng đã gầy đi rất nhiều.
Thần sắc nàng ảm đạm, không còn vẻ đẹp năm đó. Khi Vương Lâm nhìn lại, nàng cũng nhìn Vương Lâm, lộ vẻ khổ sở.
Nếu nói trên thế giới này, trừ Lý Mộ Uyển, nữ tử có thể khiến Vương Lâm nhớ kỹ là Liễu Mi bởi có Vương Bình. Hồng Điệp bởi nhân quả năm xưa. Còn Lý Thiến Mai nọ bởi những gì nàng làm, bởi vẻ đẹp của nàng năm đó.
cũng bởi vì ba câu hỏi mà quen, bởi vì dứt khoát theo đuổi mà lần lượt gặp nhau, bởi một câu nói của Lý Thiến Mai năm đó vẫn luôn tồn tại trong đầu Vương Lâm.
-Nếu có một ngày ta chết đi, chàng có nhớ được trong đời chàng từng có một nữ tử, nàng tên là Lý Thiến Mai hay không.
Lý Thiến Mai làm cho Vương Lâm không thể quên được. Mười năm dùng máu tươi phủ lên người hắn, không oán không hối giúp hắn cầu dược, ở bên trong cái khe của Vân Hải tinh vực, sắc mặt tái nhợt nhắm mắt chờ chết nhưng cũng không có chút hối hận.
Vì nàng mà Vương Lâm đi tới giới ngoại, đi tìm Lam Mộng Đạo Tôn khiến cho sinh cơ của Lý Thiến Mai không đứt đoạn.cho tới một khắc khi nàng thức tỉnh, Vương Lâm ở trên bầu trời của Lam Sơn chống đỡ lại áp lực vô tận đẩy thân thể ngược về phía sau. Hắn chỉ muốn nhìn một lần xác định đối phương đã thức tỉnh.
Nhưng một câu nói:
-Người là.
Lại như một cây đao chặt đứt tất cả!
Một câu nói nọ khiến cho Vương Lâm hiểu rõ rất nhiều. Hắn bỏ qua việc chống cự, để cho lực lượng kia tùy ý bắn ngược thân thể hắn về phía sau, càng ngày càng xa.
-Nàng gầy đi nhiều quá.
Vương Lâm nhìn Lý Thiến Mai, hồi lâu mới mở miệng nói.
Thân thể Lý Thiến Mai run rẩy, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống. Trí nhớ nàng sớm đã thức tỉnh, đã sớm nhớ lại những chuyện năm đó. Giờ phút này khi nghe được những lời này của Vương Lâm, nàng không thể nén lòng được nữa nước mắt rơi xuống.
Hồng Điệp nhìn tất cả cảnh tượng này mà sững người, trầm mặc ngồi một bên.
Lam Mộng Đạo Tôn than nhẹ, đi tới trước người Lý Thiến Mai, mang theo nàng bước tới phía trận pháp, chỉ trong nháy mắt đã tới cách trận pháp không tới mười trượng. Vô Danh Chuyển Luân trận ầm ầm chấn động, mơ hồ vận chuyển.
Ánh mắt Vương Lâm từ trên người Lý Thiến Mai nhìn lại Lam Mộng Đạo Tôn, trong mắt bừng sáng nhưng rất nhanh ánh sáng này liền tiêu tán.
Hắn nâng tay vung về phía trước, Vô Danh Chuyển Luân trận đình chỉ vận chuyển, ở trước người Lam Mộng Đạo Tôn lộ ra một quầng sáng, thông tới chỗ của Vương Lâm.
Lam Mộng Đạo Tôn không chút do dự, mang theo Lý Thiến Mai đi vào bên trong quầng sáng, từng bước đi tới, tiến đến trước mặt Vương Lâm, ngồi một bên ánh mắt đảo qua Thiên Hoàng Lô phía sau Vương Lâm trong mắt đầy vẻ nhu hòa.
-Ta biết ngươi thích rượu. Đây là rượu Lam Ti Tộc chúng ta, ngươi muốn uống không?
Lam Mộng Đạo Tôn vung tay phải lên lập tức có một bình rượu màu lam tung bay về phía Vương Lâm.
Vương Lâm nhìn Lam Mộng Đạo Tôn mỉm cười sau đó nhận rượu, đặt một bên.
-Cả đời ta rất ít khi nhìn lầm người. Ngươi ở nơi này, ta thừa nhận lần trước ta nhìn lầm ngươi.trong Huyễn Chân đại trận ta không thể không ra tay. Lúc đó ta là vì chính mình, cũng là vì nữ nhi của ta.khi đó ta vẫn cho rằng ngươi mặc dù ưu tú nhưng nếu không chặt đứt liên lạc giữa ngươi và giới nội thì không đủ để trở thành nữ tế của Lam Mộng Đạo Tôn ta.
Lam Mộng Đạo Tôn tự lấy ra một bầu rượu, uống một ngụm, chậm rãi nói.
-Ta không ngờ được là ngươi lại có thể tự mình đạt được tu vi hiện nay.đưa ngũ phi cho ta, ngươi có thể làm con rể ta.từ nay về sau, ta mang theo Lam Ti tộc gia nhập giới nội!
Cái khớp xương già này của ta sẽ quét sạch quãng đường phía trước cho ngươi!
Lam Mộng Đạo Tôn uống một hớp rượu lớn, nói hết quyết định sau khi suy tư chín tháng ra.
Thân thể Lý Thiến Mai chấn động, quay đầu nhìn phụ thân mình. Trên đường nàng tới đây, phụ thân nàng không hề nói chuyện này. Nàng hiểu rõ phụ thân có thân phận là thái cổ ngũ tôn, tu vi như vậy mà nói ra những lời này thì chỉ có thể là vì mẫu thân nàng.
-Chuyện trước kia cứ để cho nó qua đi. Vương Lâm, ta ở đây chờ câu trả lời thuyết phục của ngươi.
Lam Mộng Đạo Tôn bình tĩnh mở miệng nói.