Xin chào!
Hãy Đăng ký Thành viên để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện,... Chỉ mất một xí thời gian thôi là bạn đã có trải nghiệm perfect rồi, hãy cùng khám phá nhé! Tham gia Đăng nhập vào tu chân giới nào
- Phá không ngũ chỉ chính là cả quá trình ngươi ngưng tụ lực lượng phá không. Chỉ có khiến lực lượng này tu tới đỉnh điểm, tu tới cực hạn của bước thứ hai, mượn bổn nguyên lực thì mới có thể một lần phá tan không môn. Ngươi tu luyện rất hỗn tạp. Trước tiên nói về thân thể Cổ Thần của ngươi. Cổ thần, Cổ Thần. Không ngờ được là hậu nhân của Chu Tước tộc ta lại có thể thành Cổ thần.
Ánh mắt Chu Tước đời đầu tiên lóe lên vẻ kỳ dị, nhìn về huyết kiếm đang lơ lửng trước mi tâm.
- Cổ Thần tu luyện như thế nào lão phu không hiểu rõ lắm. Nhưng ở thời đại của lão phu, Cổ Thần mạnh tới mức kinh thiên động địa. Năm đó Cổ Thần tồn tại, dù là chưa được liệt vào hàng tiên tôn thì tu vi cũng khiến các tiên tôn e dè.
- Đạo cổ?
Vương Lâm sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Chu Tước đời đầu tiên.
- Việc này ta ngại lời thề năm đó, không thể nói cho ngươi, đừng nên hỏi nữa. Nếu ngươi có cơ duyên thì có thể tự mình tìm ra đáp án trong những năm tháng đã trôi qua.
Thần sắc Chu Tước đời đầu tiên hơi ảm đạm đi.
- Nếu ngươi tu luyện thân thể Cổ Thần, dùng lực chứng đạo, đánh tan không môn, có lẽ có thể đơn giản đi không ít. nhưng trong cơ thể của ngươi lúc này lại còn có bổn nguyên, mà lại còn có tới năm đạo bổn nguyên cực kỳ ít thấy từ xưa tới nay, muốn bước vào cảnh giới Niết Không bước thứ ba thì lại càng thêm khó khăn. Bổn nguyên càng nhiều thì tiến vào Niết Không lại càng khó khăn. Trừ phi là ngươi có thể từ bỏ tất cả bổn nguyên, lấy Cổ thần chứng đạo, hoặc là từ bỏ thân thể Cổ Thần và bốn loại bổn nguyên ,chỉ lưu lại một loại, tu tới viên mãn đỉnh phong thì mới mượn lực lượng của nó để tiến vào Niết Không!
Vương Lâm trầm mặc.
- Ba bước Niết Không cảnh chính là cần bổn nguyên đại thành. Nếu có hương hỏa phụ trợ, phối hợp với thôn phệ đạo linh, dưới cơ duyên xảo hợp có thể bước vào Niết Không. Chỉ là trên người ngươi ta vẫn không cảm nhận được nửa điểm khí tức hương hỏa.
Con đường ngươi đi là một con đường gian nan, cùng với Chu Tước đời bốn và đời hai hoàn toàn bất đồng. Điểm này ta không thể giúp ngươi. nhưng lúc này ngươi có thể có một lựa chọn mà ngươi nên suy nghĩ cẩn thận.
Vương Lâm nhìn Chu Tước đời đầu tiên, mở miệng nói:
- Lựa chọn gì?
- Từ bỏ thân thể Cổ thần, bỏ qua bổn nguyên đại thành nhưng thực tế lại có tỳ vết - Lôi bổn nguyên của ngươi, trừ hỏa bổn nguyên ra thì tất cả các bổn nguyên còn lại đều từ bỏ. ở lại THiên phương giới này, lão phu trong vòng trăm năm trợ giúp ngươi đi vào bước thứ ba. Sau đó ngươi chỉ có một đạo bổn nguyên, đó là ngọn lửa của Chu Tước! Sau khi ngươi đạt tới bước thứ ba, lão phu sẽ truyền cho ngươi Sâm La Viêm! Ngươi ở nơi này cùng với Chu Tước đời thứ hai và đời thứ tư an tâm tu luyện, đợi tới khi lão phu phá vỡ phong ấn, lão phu sẽ mang ba người các ngươi rời khỏi nơi này.
Chu Tước đời đầu tiên chậm rãi nói.
- Rời khỏi nơi này?
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, mơ hồ cảm thấy bốn chữ này có chút manh mối.
- Rời khỏi nơi này!
Chu Tước đời đầu tiên lộ vẻ nhớ lại, nhẹ giọng nói:
- Trở lại thế giới của ta.
Tâm thần Vương Lâm chấn động, đang muốn mở miệng.
- Đừng có hỏi, không thể nói, nói sẽ chết! Bọn họ muốn tranh đấu, muốn đoạt, lão phu mệt rồi, không muốn tham gia nữa, muốn. về nhà.
Tiếng nói của Chu Tước đời đầu tiên lộ vẻ uể oải.
- Ta cho ngươi thời gian suy nghĩ, hy vọng ngươi sẽ nghĩ cho kỹ càng.
Chu Tước đời đầu tiên than nhẹ.
Hơi thở Vương Lâm hơi dồn dập lên, thần sắc lộ vẻ do dự. Lời nói của Chu Tước đời đầu tiên đối với hắn có sức hấp dẫn rất lớn, thậm chí còn hấp dẫn hơn cả lời Lam Mộng đạo tôn nói năm đó. Dù sao thì Lam Mộng đạo tôn cũng không phải là người của Chu Tước tộc, trong tâm lý của Vương Lâm vẫn có khuynh hướng theo lời Chu Tước tộc đời đầu tiên.
- Nếu như từ bỏ thân thể Cổ thần, từ bỏ những bổn nguyên còn lại thì sau khi trở thành tu sĩ bước thứ ba có thể trọng tu bổn nguyên hay không?
Ánh mắt Vương Lâm lộ vẻ do dự, thấp giọng hỏi.
- Hiển nhiên có thể. Tu sĩ bước vào Không Niết cũng là tu bổn nguyên. Bổn nguyên càng nhiều thì cảm ngộ càng sâu, tu vi cũng tăng trưởng. Chẳng qua nếu không thể viên mãn thì cả đời chỉ dừng lại ở bước thứ ba. Nhưng việc này đối với ngươi mà nói thì không có gì nguy hiểm mà là một con đường bằng phẳng, lại càng không cần từ bỏ chấp niệm. Lão phu năm đó cũng là nghiệp hỏa dấn thân, biết được đối với chấp niệm này ngươi không thể từ bỏ được.
Chu tước đời đầu tiên nhìn Vương Lâm, dường như thấy được hình ảnh năm đó của mình, than nhẹ một tiếng.
Tâm thần Vương Lâm chấn động, hô hấp càng trở nên dồn dập hơn, dao động trước sự lựa chọn này, dường như đã hoàn toàn được quyết định. Trong lòng hắn, dường như có một tiếng nói mang theo vẻ uể oải của ai ngàn năm tu đạo, mang theo khả năng có cuộc sống bình thản, mang theo một tia kích động không ngừng nói nhỏ với hắn.
- Ở lại nơi này.
Ở lại nơi này. Không cần phải trải qua gió tanh mưa máu, không cần lo lắng tới nguy cơ sinh tử. Ở chỗ này. Trăm năm là có thể bước vào bước thứ ba. Dù là có từ bỏ bổn nguyên, dù là có từ bỏ thân thể Cổ thần nhưng đạt tới bước thứ ba thì lại có thể trọng tu. cho dù cuối cùng không thể viên mãn nhưng thân là tu sĩ, cuộc đời có thể đạt tới bước thứ ba cũng coi như là tốt rồi, cũng đáng rồi!
- Ở lại nơi này. Nhân sinh hai ngàn năm tu đạo, ngươi không phải là chán ghét rồi sao? Cứ sinh với tử mãi, ngươi không thấy sợ hãi sao. ở lại nơi này, ở lại nơi này.
Thần sắc Vương Lâm lộ vẻ do dự kịch liệt hơn, hơi thở dồn dập. Thời gian ngắn ngủi này đối với hắn mà nói như cả ngàn năm. Hồi lâu sau, Vương Lâm ngẩng phắt đầu nhìn Chu Tước đời đầu tiên, tiếng nói khàn khàn, thấp giọng nói:
- Cuối cùng khi lão tổ rời đi, chỉ có thể mang theo ba người cúng ta sao? Có thể mang theo thêm vài người không? Vãn bối còn có một vài người bằng hữu không thể bỏ rơi.
Chu Tước đời đầu tiên trầm mặc, nửa ngày sau tiếng nói mới vang lên quanh quẩn trong thiên địa.
- Mang ba người các ngươi đã là cực hạn của lão phu. thôi, nếu thật có ngày có thể rời đi, lão phu nhiều nhất có thể cho thêm một vị trí nữa! Nếu nhiều hơn thì sợ là không thể trở về.
- Một vị trí nữa.
Trong mắt Vương Lâm hiện lên hình ảnh Lý Mộ Uyển, Tư Đồ Nam, Thanh Thủy, lại cả Chu Như. hiện lên Lý Thiến Mai. hiện lên thân ảnh đám người trong hai ngàn năm tu đạo khiến hắn không thể từ bỏ.
- Hiện giờ ngươi nói cho ta biết sự lựa chọn của ngươi được chưa?
Tiếng nói của Chu Tước đời đầu tiên truyền vào trong tâm thần Vương Lâm.
Trong lòng Vương Lâm lúc này sóng gió ngập trời. Lựa chọn này khiến cho hắn rất băn khoăn. nửa ngày sau, tay phải Vương Lâm giơ lên chụp vào hư không một cái. Lập tức trước người hắn xuất hiện không gian trữ vật. Từ trong đó chầm chậm bay ra một cái quan tài. Ở trong quan tài, Lý Mộ Uyển yên lặng nằm đó, dường như đang ngủ say.
- Tiền bối có thể làm cho nàng sống lại hay không?
Vương Lâm ngẩng đầu lên, hai mắt đầy tơ máu, dường như khó khăn lắm mới quyết định được. Khi hắn nói dường như đã trải qua một trận chiếc ác liệt vậy. Một tiếng thở dài vang lên, tiếng nói của Chu Tước đời đầu tiên lại truyền tới.
- Lần trước ngươi mở không gian trữ vật lão phu đã thấy cái quan tài này rồi. nữ tử này chính là chấp niệm của ngươi. quan tài này đúng là do hậu nhân tế luyện ra, lão phu chưa từng gặp nhưng có thể cảm nhận được tác dụng của vật này. nữ tử này thọ nguyên đã tuyệt, Nguyên Anh bị thương nặng, đã tử vong. ngươi lấy quan tài này đặt Nguyên Anh vào, một lần nữa hình thành thân thể. Chỉ là hồn phách nữ tử này đã tan nát.
Thân thể Vương Lâm run rẩy, kinh ngạc nhìn Lý Mộ uyển trong quan tài.
- Quan tài này rất kỳ dị, có thể mơ hồ khiến cho linh hồn đã tan nát trong thiên địa trong thời gian ngắn không tiêu tán, nếu tìm được phương pháp điều khiển chính xác có lẽ có thể tìm lại được linh hồn đã tan vỡ. nhưng dù là như thế, cho dù ngươi có thể tìm lại toàn bộ linh hồn, muốn nàng sống lại, lão phu cũng không làm được.
Trong lòng Vương Lâm tràn ngập tuyệt vọng, thần thái trong mắt dần dần ảm đạm, ngơ ngác nhìn quan tài, trong lòng dường như bi xé tan, đau đớn tràn tới như thủy triều.
- Nhưng lão phu làm không được không có nghĩa là người khác không làm được. Ở quê nhà của lão phu có ba người có thể làm cho hồn phách này dung hợp, khiến thiếu nữ này sống lại! Chẳng qua. ba người này đều là hạng người vô cùng cao quý, lão phu không thể nhờ bọn họ. nhưng ngươi yên tâm, ta sẽ cố hết sức.
Chu Tước đời đầu tiên trầm mặc trong chốc lát, chậm rãi nói.
Vương Lâm không ngẩng đầu, yên lặng thu hồi ánh mắt nhìn chiếc quan tài, tay phải vỗ lên quan tài một cái. Chiếc quan tài lóe lên ánh sáng, bị hắn thu vào trong không gian trữ vật.
- Ba người lão tổ nói đối với vãn bối quá mức xa xôi. Ba người này nếu có thể làm được như vậy hẳn là liên quan tới tu vi. Tu vi của bọn họ nhất định sâu không thể lường được.
Vương Lâm ngẩng đầu, nhìn vào pho tượng Chu Tước đời đầu tiên, trong mắt dù là tràn ngập tơ máu nhưng đã không còn vẻ do dự mà lộ ra vẻ kiên định và sáng tỏ.
- Vãn bối cũng muốn một cuộc đời yên lành, chán ghét tu chân giới luôn phải lo sinh tử, chán ghét lòng người hiểm trá, rất muốn ở lại chỗ này, yên lặng già đi. Mặc dù cả đời này chỉ đạt tới tu vi bước thứ ba thì có làm sao!
Ánh mắt Vương Lâm bừng sáng, tiếp tục nhẹ giọng nói:
- Chỉ là vãn bối không làm nổi. chuyện nhờ người khác quá mức mờ ảo, sinh tử đều nằm trong ý nghĩ ngươi ta, không thuộc về lựa chọn của vãn bối. nếu đã như thế thì ta không cầu bọn họ. bọn họ có thể tu tới trình độ như thế thì Vương Lâm ta cũng có thể!
- . Cũng có thể!
Ba chữ này không lớn nhưng từ trong miệng Vương Lâm nói ra xong thì cả người hắn dường như có một lực lượng không thể nào hình dung nổi dung nhập toàn thân, cả người tự nhiên trở nên cao vời vợi.
Ba chữ này dường như nổi lên những tiếng vang, ầm ầm truyền khắp thiên địa. Cho dù là Chu Tước đời đầu tiên, đôi mắt cũng sững lại.
- Thân thể Cổ thần ta không thể từ bỏ! Trừ hỏa bốn nguyên ra, bốn đạo bổn nguyên khác ta cũng không thể từ bỏ. Cho dù là con đường này có gian nan hơn ta vẫn muốn đi tiếp. Ta không thể để tu vi của bản thân dừng lại.
Vương Lâm hướng về phía Chu Tước đời đầu tiên vái một cái, hai chân đạp bước về hư không phía trước, tiến lên bầu trời.
- Thiện ý của lão tổ vãn bối xin nhận. thiên nhân ngũ suy cũng tốt, phá không ngũ chỉ cũng được. Đều là tu sĩ tự mình ngộ ra, để chuẩn bị lực lượng trước khi phá không. nếu như thế thì tại sao vãn bối không thể tự mình ngộ ra một con đường tu hành chỉ thuộc về mình Vương Lâm ta! Tiền bối đã từng nói, ngũ suy như ngũ chỉ, chỉ có năm ngón tay đầy đủ mới có thể che trời. Ngũ suy này vãn bối không muốn độ thân thể Cổ Thần mà năm ngón tay của vãn bối chính là năm đạo bổn nguyên! Thiên nhân ngũ suy, phá không ngũ chỉ, bổn nguyên năm đạo, tên bất đồng nhưng ý nghĩ lại giống nhau. Một khi đạo bổn nguyên của vãn bối đại thành thì chẳng khác nào vãn bối đã đạt tới tu vi nhất suy. Sau khi năm đạo bổn nguyên đại thành thì ta chính là tu sĩ thiên nhân ngũ suy viên mãn, đánh tan không môn, thành đạo của bản thân Vương mỗ!