Xin chào!
Hãy Đăng ký Thành viên để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện,... Chỉ mất một xí thời gian thôi là bạn đã có trải nghiệm perfect rồi, hãy cùng khám phá nhé! Tham gia Đăng nhập vào tu chân giới nào
Vẻ mặt Vương Lâm khẽ biến, trong đầu có một trận nổ vang phảng phất như trong cơ thể có một cỗ lực lượng thức tỉnh. Lực xung kích khiến cho trí nhớ đạt được của Cổ Thần Đồ Ti năm xưa, nhanh chóng lóe lên trong đầu Vương Lâm.
Linh nhi mắt không chớp nhìn Vương Lâm. Khoảnh khắc ngôi sao Cổ Thần xuất hiện ở mi tâm Vương Lâm, hai mắt nàng bỗng lộ vẻ mê man. Vẻ mê man này giống như mây khói lượn lờ, nhanh chóng trôi qua trong hai mắt nàng. Trong thời gian ngắn Linh nhi chỉ cảm thấy thân hình run lên, phảng phất có một trí nhớ ẩn sâu trong linh hồn, mở ra trong tiếng nổ vang rền.
Nàng rất hoảng hốt, cảnh tượng kia chỉ xuất hiện trong mơ, lại xuất hiện một lần nữa. Nàng vẫn nửa quỳ trên tế đàn. Tại bên dưới vẫn có vô số trai gái miệng truyền ra chú ngữ kỳ dị.
Nàng trên tế đàn, cũng vẫn duy trì động tác cầm bảo bình, nhìn bầu trời, trong miệng truyền ra một thanh âm cổ quái:
- Côn!
Bầu trời mây khói cuồn cuộn giống như sóng dữ trên biển rộng phát ra từng tiếng gầm thét điên cuồng tràn ra bốn phía, lộ ra bầu trời xanh thẳm cùng một thân hình khổng lồ ở đằng sau. Mi tâm của thân hình ấy chỉ có năm ngôi sao, nhưng có một cỗ khí tức mạnh mẽ mà Cổ Thần khác không có, lại có một cỗ lực lượng kỳ dị chỉ thuộc về vương tộc tràn ngập đất trời.
Một cỗ lạnh lùng đến cực điểm, phảng phất hết thảy biến cố trong trời đất đến cũng không thể làm vẻ mặt này có xúc động. Ánh mắt lạnh như băng dừng ở hai mắt Linh nhi.
Bộ dáng Cổ Thần này đúng là Vương Lâm!
- Thần nô Mộc Linh của Nguyệt tộc Thái cổ. Khẩn cầu Cổ Thần giáng lâm ban thần lực cho tộc của con chinh chiến Tháp tộc!
Ở cảnh trong mơ kia, vẻ mặt Linh nhi sùng kính cuồng nhiệt. Vào khoảnh khắc Vương Lâm xuất hiện lập tức cung kính khẽ ngâm nga.
Cùng lúc đó, vô số trai gái dưới tế đàn hai mắt cũng đều lộ ra vẻ cuồng nhiệt. Thanh âm chú ngữ càng ngày càng to, hình thành một cơn gió lốc sóng âm quét ngang trời đất.
Ở mi tâm những người này, dấu ấn trăng sáng chậm rãi lộ ra, càng ngày càng sáng.
- Dân chúng Nguyệt tộc Thái cổ đã chuẩn bị đủ thiên địa lực cho Cổ Thần.Xin Cổ Thần tiếp thu.
Linh nhi trong hư ảo kia, hai tay cầm bảo bình chậm rãi nâng lên. Trong nháy mắt này, tất cả dân chúng Nguyệt tộc ở dưới tế đàn, tiếng chú ngữ trong miệng đã lên cao nhất. Chỉ thấy trong từng dấu ấn trăng sáng trên mi tâm bọn họ bỗng nhiên ngưng tụ một cỗ thiên địa lực không thể tưởng tượng được. Khoảnh khắc sức mạnh này ngưng tụ, nó lập tức lao thẳng đến tế đàn.
Từng đạo thiên địa lực này giống như những con rồng gầm thét, nháy mắt đi đến tế đàn ngưng tụ về bảo bình trong tay Linh nhi.
Theo càng ngày càng nhiều thiên địa lực dung nhập vào bên trong hai tay Linh nhi, dần dần bảo bình trong tay giống như hóa thành thực chất. Vào lúc Linh nhi quỳ một gối xuống nâng bảo bình lên đầu, bảo bình hóa thành một luồng khí xoáy khoảng nắm tay, chậm rãi bay thẳng lên không về phía Vương Lâm với hình dáng Cổ Thần.
Khí xoáy tụ này mới đầu tốc độ không nhanh, nhưng sau khi lên không vài giây lập tức tốc độ tăng mạnh. Giống như có một cỗ lực hút thật lớn đang hút, khí xoáy bay thẳng đến mi tâm Cổ Thần, "ầm" một cái dung nhập biến mất vào trong mi tâm.
Trên bầu trời, Vương Lâm với bộ dáng Cổ Thần nâng tay phải chỉ một cái xuống dưới. Lập tức một cỗ lực lượng Cổ Thần vô biên điên cuồng tràn ra, dung nhập vào trong cơ thể Linh nhi ở trên tế đàn. Nó trải qua cơ thể nàng, kỳ dị chuyển hóa chia thành mấy ngàn phần theo cơ thể tràn ra, theo tế đàn hạ xuống chui vào cơ thể mỗi người trên mặt đất. Trong nháy mắt này, Linh nhi chỉ cảm thấy trời đất chấn động quay cuồng, thân hình lảo đảo ngã xuống hôn mê trên mặt đất. Cảnh tượng hư ảo biến mất, trời vẫn là bầu trời Thủy Linh tinh, ngọn núi vẫn có mây mù lượn lờ, thi thoảng nghe thấy tiếng sóng biển vỗ vào vách núi.
Tất cả đều không có gì biến hóa. Biến hóa duy nhất chính là Linh nhi giờ phát này giống như trong ảo cảnh, ngã xuống đất hôn mê.
Vương Lâm đứng cách đó không xa, trong mắt hiện mê man.
- Thần nô… Vương Lâm nhìn bầu trời xa xa, trầm ngâm. Trên thực tế, lúc trước tại thời điểm Linh nhi làm động tác cầm bảo bình, Vương Lâm liền cảm giác được trong trí nhớ dung hợp truyền thừa Cổ Thần Đồ Ti, có một trí nhớ vốn không tồn tại bỗng nhiên như là được quét sạch bụi bặm che phủ đã lâu, xuất hiện trong đầu Vương Lâm.
Vào thời Thái cổ, Cổ Thần ngoài việc hủy tinh cầu để hấp thu thiên địa lực ra còn có một loại phương pháp. Đó chính là đạt được từ trong tay dân chúng Thái cổ, vì thế liền có Thần nô ra đời.
- Thế gian này có luân hồi. Mỗi một Thần nô đều là do Cổ Thần đích thân hạ lạc ấn. Cổ Thần mạnh yếu khác nhau, Thần nô đạt được lực lượng cũng khác nhau.
- Chỉ có điều lạc ấn trên người Linh nhi cũng không khỏi quá mạnh mẽ. Trải qua vô số vạn năm một lần luân hồi rồi lại một lần luân hồi. Tới hiện tại không ngờ trong linh hồn của nàng vẫn còn tồn tại lạc ấn. Nếu không phải như vậy nàng quả quyết sẽ không nhớ tới cảnh tượng đã qua không biết bao nhiêu luân hồi trước đây… Vương Lâm sờ sờ mi tâm. Cảnh hư ảo vừa rồi cũng không phải chỉ có Linh nhi nhìn thấy, Vương Lâm cũng cảm nhận được. Nhất là khi mọi người Nguyệt tộc tế hiến thiên địa lực ngưng tụ ra khí xoáy tụ chìm vào mi tâm Cổ Thần, Vương Lâm ngay lập tức cảm giác được mi tâm nóng lên, giống như có một cỗ lực lượng vương tộc dung nhập cơ thể. Chỉ có điều lực lượng này rất yếu, chỉ có một đạo. Nhưng nó lại cực kỳ cứng cỏi, sau khi dung nhập cơ thể liền tràn ngập toàn thân, trở thành một bộ phận lực lượng Cổ Thần. Linh nhi trong khi hôn mê, phía trên mi tâm lúc này bỗng nhiên thêm một dấu ấn. Dấu ấn này lóe lên không ngừng, lúc sáng lúc tối, mơ hồ có một loại liên kết kì dị với tiếng tim đập của Vương Lâm. Thậm chí có thể nói mỗi một lần trái tim Vương Lâm đập, dấu ấn này không theo quy tắc lóe lên. Nếu có một ngày trái tim Vương Lâm ngừng đập, dấu ấn này cũng sẽ sụp đổ theo. Nó sẽ mang đi sinh mạng cùng với tất cả mọi thứ của Linh nhi.
- Linh hồn nếu sụp đổ thì hủy diệt tất cả dấu vết. Nếu không thể luân hồi, Cổ Thần chết Thần nô nhất định chết theo! Linh nhi có thể luân hồi vô số, vậy chỉ có một giải thích!
Vương Lâm trầm tư, hai mắt lóe tinh quang.
- Cổ Thần năm xưa hạ lạc ấn, vẫn chưa có chết!
- Mà hiện giờ ta trùng hợp dung nhập, khiến cho Thần nô đổi chủ, lấy dấu ấn của ta thay thế dấu ấn lúc trước. Có thể làm được điều này cũng chỉ có một giải thích. Cổ Thần lúc trước kia, giờ phút này tuy không chết nhưng cũng là ngọn đèn hết dầu, không mạnh bằng ta.
Vương Lâm thầm than.
Lúc này hắn cũng biết vì sao khi mình lần đầu thấy Linh nhi này liền có một chút hảo cảm hiếm thấy. Vốn hắn tưởng rằng Thủy Linh căn trên người con gái này là nguyên nhân khiến mình nhớ lại một tia xúc động.
Nhưng hiện tại Vương Lâm đã rõ ràng là không phải như vậy. Mà là trong linh hồn người con gái này, có một tia lạc ấn Thần nô trước khi luân hồi vô số lần.
- Trí nhớ Cổ Thần Đồ Ti trong đầu ta, ta tưởng rằng đã hiểu rõ toàn bộ. Hiện tại xem ra chính là còn có rất nhiều nơi bị phong ấn, không thể mở ra. Hoặc là năm xưa khi đi đến đất Cổ Thần ở Chu Tước Tinh, ta được truyền thừa trí nhớ Đồ Ti cũng không đầy đủ, còn có một trí nhớ kết tinh có liên quan không đạt được… Nếu là có thể thu được trí nhớ kết tinh kia, như vậy truyền thừa ký ức của ta mới có thể chân chính đại viên mãn.
Vương Lâm nhìn thoáng qua Linh nhi đang hôn mê, thu hồi ánh mắt ngồi khoanh chân trên tảng đá. Hắn nhìn bầu trời phía trước, cả người chìm đắm trong thổ nạp.
Thời gian chậm rãi trôi qua, vô tình đến lúc chiều tà. Nhìn ánh chiều tà dần dần biến mất, toàn bộ trời đất lại chìm vào trong bóng đêm, Vương Lâm lại chậm rãi cảm nhận được cảnh giới kỳ dị thần kỳ, chậm rãi đắm chìm vào bên trong đó.
Ở trong loại cảnh giới này, thể xác và tinh thần hắn một mảnh an bình, phảng phất đã ném đi tất cả mọi việc vặt phiền não. Còn lại chỉ có cảnh mặt trời mọc mặt trời lặn lần lượt thay đổi ở trong đầu, thật lâu không tiêu tan.
Chung quy có một tia cảm ngộ rõ ràng lượn lờ quanh quẩn ở trước người, nhưng lại khiến Vương Lâm không thể sờ đến. Hắn thậm chí có chút không rõ ràng trạng thái mình lúc này rốt cuộc là thế nào. Cũng không biến mình đang tìm kiếm là cái gì. Nhưng hơn một ngàn năm tu đạo khiến cho linh giác hắn cực kỳ mạnh mẽ. Hắn mơ hồ có loại cảm giác, trạng thái của mình lúc này đúng là một loại cơ duyên rất hiếm thấy. Nếu là có thể nắm bắt được, có thể tìm kiếm được đối với chính mình có rất nhiều ích lợi.
Giờ phút này Vương Lâm cũng không biết loại trạng thái này của hắn, trên thực tế chính là bên bờ Thủy Cảnh, một trong ba cảnh giới lớn Cực, Đạo, Thủy được truyền từ xưa đến nay trong Tu Chân Giới!
Thủy Cảnh không bá đạo bằng Cực Cảnh, không thần bí bằng Đạo Cảnh. Nhưng Thủy Cảnh huyền ảo lại xếp hạng nhất từ xưa tới nay ở Tu Chân Giới!
Không ai biết được Thủy Cảnh này đến như thế nào, làm sao để hiểu ra. Nhìn chung lịch sử Tu Chân Giới cho dù là từ thời Viễn cổ, người tiến vào Thủy Cảnh cũng cực kỳ ít ỏi. Tuy nói không khoa trương như Cực Cảnh nhưng tuyệt đối không nhiều lắm.
Nhưng quỷ dị chính là, phàm người tiến vào Thủy Cảnh, ngay cả bản thân mình cũng nói không rõ làm thế nào tiến vào. Hơn nữa thời gian trong loại Thủy Cảnh này cực kỳ ngắn ngủi, chỉ khoảnh khắc là biến mất.