Tiên Nghịch

Chương 1376: Người nào nhanh hơn!

25/4/2023 / 0 lượt đọc / 2311 chữ

Phần Giới Cổ Tán cũ uy lực tuyệt luân, dù mới mở được hai phần nhưng hỏa diễm diệt thế này lại là thứ chẳng có vật gì trong thiên địa có thể chống cự. Giờ phút này biển lửa từ trong chiếc ô tỏa ra bốn phương tám hướng, nhanh chóng chuyển động hóa thành một lực lượng mạnh mẽ, hủy diệt hết thảy.
 
Sương mù bốn phía dưới biển lửa tràn ngập liền lập tức bùng cháy. Sương mù bị thiêu cháy nọ cuốn lên, tạo thành một cơn lốc khủng khiếp ầm ầm tràn ra, tiếng chấn động vang vọng chín tầng trời. Thân ảnh Cửu Thiên Ma Tôn vừa hiện ra trong sương mù, thần sắc hơi ngưng trọng. Dưới sức tấn công của hỏa diễm diệt thế này, dù là bổn tôn của hắn tới thì may ra mới chống nổi còn phân thân đã bị áp chế tu vi thì không thể không tránh né biển lửa này. Thân thể hắn đột nhiên lui lại phía sau. Thần sắc bạch y nữ tử cũng biến hóa liên tục, không biết là trong lòng đang nghĩ gì, hơi cúi đầu, thân thể cũng lui lại phía sau.
 
Hai người đều lui lại, Vương Lâm cũng lau đi vết máu tươi ở khóe miệng, nương theo lực tấn công của chiếc ô mà phóng vọt đi, chỉ trong nháy mắt đã xuyên qua bản đồ thứ bảy, tiến vào vùng bản đồ thứ tám. Nhưng trong nháy mắt khi hắn sắp sửa bước vào, ánh mắt Cửu Thiên Ma Tôn từ xa nhìn lại dường như có thể xuyên thấu không gian, thấy được tất cả. Hắn liền giơ tay phải lên điểm vào mi tâm một cái, miệng thì thào:
 
- Chỉ cần ta có thể nhìn thấy thân ảnh của ngươi một lần thì dù ngươi có cách xa bao nhiêu thì bổn tôn của ta cũng có thể vượt qua mà tới giết ngươi.
 
- Cách Sơn Chi Tiên.
 
Tay phải Cửu Thiên ma tôn đặt ở mi tâm liền mạnh mẽ điểm về phía trước một cái. Trong nháy mắt này, trong đồng tử hai mắt Cửu Thiên ma tôn liền có thân ảnh Vương Lâm biến ảo ra, vẫn giữ tư thế thi triển Phần Giới Cổ Tán. Lúc này một chỉ của Cửu Thiên Ma Tôn điểm tới, thân ảnh Vương Lâm lập tức vặn vẹo, dường như có một lực lượng quỷ dị muốn xé tan thân thể Vương Lâm. Nhưng ngay khi Cửu Thiên Ma Tôn định thi triển đại đạo thuật nổi tiếng chỉ dưới Tinh Trung Lao Nguyệt thì ánh mắt bạch y nữ tử ở cách hắn không xa lộ ra một tia quyết đoán.
 
Ngọc thủ của nàng vỗ vào hư không, miệng ngâm khẽ:
 
- Thiên môn tam đạo Nhật Nguyệt Tinh. Tinh môn mở ra.
 
Vừa dứt lời thì tay phải nàng đã bắt quyết, trực tiếp vung lên. Tiếng ầm ầm vang lên, chỉ thấy phía trước Cửu Thiên ma tôn đột nhiên có vô số tia sáng xuất hiện.
 
Ánh sáng này lần lượt biến đổi, không ngờ lại hóa ra một cánh cửa khổng lồ. Ba cánh cửa này bề ngoài giống hệt những cánh cửa bước vào bước thứ ba, nhưng hiển nhiên là thực chất chúng không giống nhau.
 
Trong nháy mắt khi cánh cửa này xuất hiện, một chỉ của Cửu Thiên Ma Tôn đã điểm tới. Hai loại đạo thuật liền va chạm nhau trong tích tắc.
 
Không chút tiếng động, cánh cửa kia liền chấn động, dần dần hóa thành ánh sáng tan biến trong vùng đất cổ mộ. Cửu Thiên Ma Tôn phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt hơi tái nhợt đi, thân thể nhanh chóng lùi lại mấy trăm trượng, ngẩng phắt đầu nhìn chằm chằm vào bạch y nữ tử:
 
- Tiên phi vì sao lại cản trở bổn tôn?
 
Sắc mặt bạch y nữ tử kia cũng hơi tái nhợt, thân thể lui về phía sau cả trăm trượng, nhưng thần sắc bình tĩnh như nước, chậm rãi mở miệng nói:
 
- Bổn cung làm việc mà lại cần phải giải thích với ngươi sao? Ngươi là có tư cách gì?
 
Cửu Thiên Ma Tôn nhìn chằm chằm vào bạch y nữ tử, nửa ngày sau thần sắc mới dần dần bình phục, không chút tức giận mà ngược lại khóe miệng còn nở nụ cười, lắc đầu quay người bay về phía xa xa, đuổi theo Vương Lâm vào vùng bản đồ thứ tám.
 
Bạch y nữ tử nhíu mày nhìn về phía Vương Lâm vừa biến mất, thầm than rồi cất bước.
 
Vương Lâm trong nháy mắt khi bước vào vùng bản đồ thứ tám, toàn thân liền bùng lên hàn khí. Một luồng nguy cơ mãnh liệt trong tích tắc tràn ngập khắp tâm thần hắn. Hắn không cần phải nghĩ ngợi, tay phải đặt lên mi tâm vội vàng điểm một cái, Thiên Hoàng Lô liền biến ảo ra phía bên ngoài thân thể hắn.
 
Ngay khi tiến vào vùng bản đồ thứ tám thì cảm giác nguy cơ liền tiêu tan. Vương Lâm xoay người ngưng thần nhìn thoáng về phía sau một cái, không chút do dự điều khiển đài mộ bay về phía sâu trong đó.
 
Sau khi hắn rời đi không lâu, Cửu Thiên Ma Tôn đã đuổi tới nơi này. Hắn vốn rất xa lạ với vùng bản đồ thứ tám này, hơi trầm ngâm một chút, Cửu Thiên Ma Tôn dựa theo cảm ứng mà tiếp tục đuổi theo.
 
Cùng lúc đó thì nữ tử phong tình trong bát phi đứng trên đài mộ từ bản đồ thứ chín tiến vào trong vùng bản đồ thứ tám.
 
Người trong vùng đất cổ mộ này không ai quen thuộc vùng bản đồ thứ tám này hơn Vương Lâm. Tốc độ của hắn cực nhanh lao đi. Trong vùng bản đồ thứ tám này có ba chỗ phong ấn rất thú vị. Bởi lẽ ba chỗ phong ấn này có ký hiệu của Cổ Thần, Cổ Yêu và Cổ Ma.
 
Nếu là bình thường thì Vương Lâm nhất định sẽ chọn nơi có ký hiệu cổ Thần mà tới. Nhưng ngay lúc này thì hắn không cần nghĩ ngợi mà lao thẳng tới chỗ phong ấn Cổ Yêu.
 
Có mục tiêu chuẩn xác, Vương Lâm không lãng phí chút thời gian, thẳng đường mà đi. Một lúc sau, hắn dần dần tới được vùng phong ấn Cổ Yêu. Lúc này đám người Cửu Thiên Ma Tôn cũng đã chậm rãi cảm ứng được mà tới. Vương Lâm tính toán chỉ khoảng nửa canh giờ là bọn họ sẽ đuổi kịp. Thời gian rất gấp rút. ánh mắt Vương Lâm trong lúc lao nhanh đi lóe lên, đã thấy phía trước có một cơn lốc xoáy lớn tới mấy vạn trượng, bên trong mơ hồ truyền ra một luồng yêu khí nồng đậm. Luồng yêu khí này chưa tới gần đã khiến cho lòng người run rẩy.
 
Sau khi tới gần nơi này, Vương Lâm có thể cảm nhận được rõ ràng yêu khí ở nơi này tràn ngập sự sống.
 
- Cổ Yêu còn sống!
 
Vương Lâm hít sâu một hơi. Hắn nhìn chằm chằm vào cơn lốc này. Nơi sâu nhất trong đó có một thân ảnh đang ngồi đả tọa, ở bên ngoài cơn lốc còn có một đạo phong ấn. Chính sự tồn tại của đạo phong ấn này mới khiến Cổ Yêu không thể thoát khỏi trạng thái ngủ say.
 
Yêu khí nơi này cực dày đặc, hơn nữa còn ẩn chứa sinh cơ, khiến cho Vương Lâm có thể đoán chắc là cổ Yêu kia chẳng những còn sống mà lại cực kỳ cường đại, không phải cửu tinh Cổ Yêu thì cũng là Cổ Yêu bát tinh. Vương Lâm nhướng mày, nhưng rất nhanh khóe miệng liền nở một nụ cười âm trầm. Hắn cẩn thận nhảy từ trên đài mộ xuống, sau đó đi vào bên trong cơn lốc xoáy.
 
Vừa mới tiến vào trong cơn lốc, bên tai Vương Lâm liền vang lên những tiếng gầm thét. Yêu khí trong cơn lốc mạnh mẽ cuốn lấy thân thể Vương Lâm, dường như muốn xé thân thể hắn ra. Vương Lâm rất khó khăn mới vượt qua nổi hơn một trăm trượng. Khi còn cách trung tâm của cơn lốc này khoảng vài trăm trượng, ánh mắt Vương Lâm lóe lên, Cổ Thần tinh điểm trên mi tâm hắn liền biến ảo ra.
 
Ánh mắt hắn nhanh chóng chuyển động, Cổ Thần lực dung nhập vào toàn thân. Hắn gầm nhẹ một tiếng, cắn răng bước tới một lần nữa. Mỗi một bước của hắn lúc này đều tới mấy trăm trượng. Nơi này đã gần như đã là cực hạn mà hắn có thể tiến tới. Vương Lâm còn chút sức lực để tiến thêm nhưng hắn lại không tiếp tục mà ngồi xuống, sau khi điều tức một chút trong cơn lốc, tay phải hắn vung lên, bắt quyết. Ma Hồn bình bất ngờ xuất hiện. Khí tức của ma hồn và Cổ Thần lực của bản thân hắn ầm ầm tỏa ra. Tay trái Vương Lâm chụp về phía trước một cái, thu lấy khí tức của Cổ Yêu. Ba thứ khí tức này nhanh chóng dung hợp.
 
Lực lượng kỳ dị lại một lần nữa xuất hiện. Vương Lâm nhanh chóng vuốt ký hiệu vừa mới biến ảo ra lên mi tâm xuống. Tốc độ của hắn càng ngày càng nhanh, không dừng lại một chút nào.
 
Dần dần, yêu khí trong cơn lốc càng ngày càng bị Vương Lâm thu lấy nhiều hơn. Ma hồn trong Ma Hồn bình cũng chầm chậm bị hắn rút ra, ký hiệu xuất hiện trước người hắn càng ngày càng nhiều. Nửa canh giờ đã trôi qua, số ký hiệu mà Vương Lâm chế tạo ra tại nơi đầy đủ khí tức của Cổ Yêu này đã đạt tới mấy ngàn.
 
Động tác của hai tay hắn càng lúc càng nhanh, hầu như đã tạo ra tàn ảnh, thu lấy khí tức của Cổ Yêu, đánh nát ma hồn trong Ma Hồn bình, hợp với Cổ Thần lực. Một loạt động tác này Vương Lâm đã thuần thục tới cực điểm.
 
Tốc độ hắn chế tạo ký hiệu đã rất nhanh nhưng khoảng cách để đài mộ đạt tới cấp chín còn rất xa mà Vương Lâm cảm ứng được bốn luồng khí tức đang từ xa phóng tới, giống như họ đang nhanh chóng tập trung lại đây. Không bao lâu sau, trong hư vô xa xa đã truyền tới một âm thanh vang vọng thiên địa. Một đài mộ rộng bảy ngàn trượng chợt xuất hiện. Đứng trên đài mộ là một nữ tử mặc áo hồng, khuôn mặt mang theo vẻ phong tình, người còn chưa tới thì tiếng cười duyên đã truyền tới.
 
Trong tiếng cười này như có cả tiếng rên rỉ. Một luồng ý vị không nói lên lời truyền vào trong tai Vương Lâm, khiến cho tâm thần hắn chấn động, đầu óc mơ hồ, không ngờ lại huyễn hóa ra Chu Tước. Cảnh tượng năm đó với Liễu Mi liền hiện lên. Vương Lâm đang chuyên tâm chế tạo phù, lúc này tâm thần đột nhiên chấn động, sắc mặt lập tức tái nhợt. Ánh mắt hắn lộ vẻ băng hàn, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào nữ tử trên đài mộ đang tiến tới. Dựa vào hai ngàn năm tu đạo khiến đạo tâm kiên định cộng với một loạt hậu quả thống khổ với Liễu Mi mà hắn có thể nén một tia tâm tình không hiểu nổi vừa trào dâng trong lòng xuống, vẻ âm lãnh trong ánh mắt của hắn lúc này lại càng tràn ngập. Trong nháy mắt khi nữ tử kia tới, Vương Lâm đứng dậy bước về phía sau, đột nhiên nhanh chóng phóng thẳng vào trung tâm cơn lốc. Hắn lại một lần nữa đi tới một trăm trượng nữa, khoanh chân ngồi xuống, cũng không thèm nhìn nữ tử ở bên ngoài con lốc một cái, tiếp tục nhắm mắt chế tạo ký hiệu.
 
- Hóa ra lại là ngươi. Đáng tiếc đã có Thác Sâm, nếu không ta cũng không nỡ đả thương ngươi đó.
 
Nữ tử áo hồng che miệng cười duyên nhưng hai mắt lại hiện lên một tia kinh ngạc không thể phát hiện. Nàng nhìn lướt qua Cổ Yêu trong cơn lốc, ánh mắt lộ vẻ ngưng trọng. Tiếng cười của nàng nhìn thì tầm thường như vậy nhưng lại ẩn chứa đạo thuật bên trong. Không ngờ Vương Lâm chỉ mê man trong một thời gian ngắn ngủi, sau đó lập tức tỉnh táo, càng khiến nàng có ý nghĩ kỳ dị.
 
Chẳng lẽ người này cả đời chưa gần nữ sắc sao?
 
Ánh mắt nữ tử này tỏa sáng, chiếc lưỡi thơm tho liếm liếm bờ môi, lại cười một tiếng, thân thể nhoáng lên tiến vào trong cơn lốc xoáy, phóng về phía Vương Lâm đang ngồi. Lúc này xa xa trong hư vô, Cửu Thiên Ma Tôn cũng đã thu hồi đài mộ, từng bước tiến tới. Thần sắc hắn lúc này âm trầm cực độ, nhanh chóng lao về trung tâm của cơn lốc.