Tiên Nghịch

Chương 597: Đại lễ!

25/4/2023 / 0 lượt đọc / 2071 chữ

Nếu thực sự là thuấn di thì không sao, Vương Lâm cũng chẳng bị như vậy. Nhưng đây không phải là thuấn di mà do tốc độ đạt tới mức đó.
 
Vầng sáng do tiên lực tạo thành bên ngoài cơ thể biến đổi liên tục, ép chặt vào người Vương Lâm. Tốc độ của kiếm tiên đã đạt tới một mức độ không tưởng.
 
Thậm chí Vương Lâm còn có thể thấy được sương mù xung quanh như hóa thành biển sương mù. Đó là do tốc độ quá nhanh gây ra cảm giác đó.
 
Cái cảm giác suốt từ mấy trăm năm trước khi mới bước chân vào giới tu chân đến bây giờ mới lại xuất hiện. Khiến cho Vương Lâm có chút cảm khái.
 
- Đây mới thực sự là kiếm tiên, kiếm linh. Thanh kiếm tiên của ta cũng có uy lực như thế này nhưng do kiếm linh không mạnh, không thể phát huy được toàn bộ. Tuy Hứa Lập Quốc có tướng phản bội nhưng tên ma đầu đó chỉ bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh. Không thể thoát khỏi tâm của ta.
 
Đúng lúc này, làn sương tím xung quanh chợt trở nên cuồn cuộn, giống như những đám mây không ngừng tăng kích thước. Ngay sau đó, từ hố sâu bên trong làn sương mù chợt xuất hiện một lực hút cực mạnh.
 
Lực hút mạnh mẽ xuất hiện đột ngột. Làn sương mù vốn không bị ảnh hưởng bởi lực hút vào lúc này cũng bị hút vào trong hố.
 
Lực hút từ trong cái hố càng lúc càng lớn. Trong nháy mắt, sương mù bị hút vào cực nhiều. Cùng lúc đó, những tảng đá vụn trên vách vực cũng chấn động mà bay vào trong hố.
 
Ở một vị trí xa xa trên hành lang, thanh cự kiếm đang cắm trong vách đá vào lúc này cũng run rẩy từ từ chui ra khỏi vách đá. Cuối cùng, nó rời hẳn khỏi vách rồi bị hút thẳng vào trong hố.
 
Trong nháy mắt, thanh kiếm tiên do Chu Dật dung nhập cũng lao tới. Vương Lâm đang đứng trên thanh kiếm có thể thấy rõ thanh cự kiếm màu vàng đang rơi vào trong hố.
 
Chu Dật chẳng hề do dự, điều khiển tiên kiếm chuyển hướng nhằm thẳng hướng cái hố mà bay tới. Lực hút của cái hố lúc này cực lớn. Vào lúc này, Chu Dật bay vào trong hố. Tốc độ của tiên kiếm đi kèm với lực hút khiến cho tăng lên nhanh hơn cả tia chớp.
 
Trong thời gian ngắn đã đuổi kịp thanh cự kiếm đang tỏa ra ánh sáng màu vàng. Vương Lâm đứng trên kiếm tiên, ánh mắt quyết đoán. Trong khoảng khắc tới gần kiếm tiên, tay phải hắn giơ lên chộp về thanh kiếm.
 
Nhưng lúc này, thanh cự kiếm chịu lực hút của cái hố nên một trảo của Vương Lâm chẳng khác nào đoạt bảo vật của cái hố, đối kháng với lực hút. Trong nháy mắt khi hắn chộp được thanh kiếm, một nguồn lực cực mạnh chợt truyền đến. Suýt chút nữa thì Vương Lâm rơi xuống theo thanh kiếm đang nắm trong tay.
 
Đối diện với nguy cơ, Vương Lâm hít một hơi thật sâu. Hoàng Tuyền chợt xuất hiện quanh quẩn bên người. Dưới ngón tay của Vương Lâm, Hoàng Tuyền quấn theo hình xoắn ốc, chuyển động nhanh chóng. Một làn gió chợt xuất hiện. Vương Lâm đang đứng cảm thấy lực hút hơi giảm đi một chút liền chộp lấy. Thanh cự kiếm dừng lại rồi chầm chậm bị Vương Lâm lôi lên.
 
Từ trong kiếm tiên, Chu Dật phát ra một tiếng gầm nhẹ giống như chú ngữ của Kiếm linh. Kiếm quang lóe lên, Chu Dật đột nhiên vọt lên, đưa Vương Lâm phóng về phía miệng hố.
 
Vương Lâm có cảm giác như thân thể đang bị xé rách ra làm nhiều mảnh. Cánh tay nắm cự kiếm cảm giác vô cùng nặng. Chịu đựng tốc độ của kiếm tiên, gân xanh nổi lên đầy mặt hắn.
 
Sau khi Chu Dật tăng tốc, cự kiếm được lôi lên theo. Ánh mắt của Vương Lâm rất kiên định. Vào lúc này, hắn quyết không thể buông tay. Bởi một khi buông tay sẽ chẳng còn được nhìn thấy nó nữa.
 
Được Chu Dật nâng lên, cự kiếm được Vương Lâm nắm chặt từ từ bay lên cao. Một chút màu vàng còn sót bên ngoài hoàn toàn biến mất để lộ ra thân kiếm màu đen.
 
Chút bảo thạch còn sót ở chuôi kiếm vào lúc này cũng vỡ vụn rồi bị hút vào trong hố sâu.
 
Chu Dật gầm nhẹ một tiếng, tiên lực của kiếm tiên tăng lên tới mấy lần. Tiên lực trong cơ thể Vương Lâm cũng vận chuyển, Hoàng Tuyền cố gắng làm yếu đi lực hút. Cuối cùng, Chu Dật cũng đưa cho Vương Lâm ra khỏi cái hố.
 
Trong khoảng khắc lao ra, Vương Lâm hét lớn rồi chộp mạnh một cái. Cự kiếm chợt bay ra rồi bị Vương Lâm nắm vào trong tay.
 
- Cự Phú! - Trên thân cự kiếm có khắc hai chữ rất nông.
 
Cầm Cự Phú trong tay, Vương Lâm nhớ lại rất nhiều chuyện. Hắn hít sâu một hơi rồi không kịp quan sát đã bị Chu Dật đưa đi với tốc độ cực nhanh, theo hành lang mà quay về.
 
Tốc độ của Chu Dật cực nhanh, lao đi trong hành lang. Dưới sự chỉ dẫn của Vương Lâm, Chu Dật bay về cái miệng duy nhất của Triều Tịch vực. Sau đó, tiếp tục bay ra ở cửa vào của Hỏa Yêu quận.
 
Vương Lâm cầm Cự Phú trong tay xem xét một chút rồi cho vào trong túi trữ vật. Hắn chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra chút đầu mối. Chút đầu mối đó nếu tu vi còn kém chắc chắn không thể nhìn ra. Nhưng vào lúc này, tu vi của hắn đã đạt tới Vấn Đỉnh nên hoàn toàn khác biệt.
 
Chỉ có điều bây giờ chưa phải là lúc tìm hiểu. Cho nó vào trong túi trữ vật, Vương Lâm chuẩn bị rời khỏi Triều Tịch vực sẽ tìm hiểu kỹ.
 
- Chuyến đi Triều Tịch vực xem như thành công mỹ mãn. Đáng tiếc lệnh bài thần bí không biết đang ở đâu. - Ánh mắt Vương Lâm trầm tư.
 
Trong túi trữ vật, Văn thú chợt mở hai mắt. Ánh mắt của nó có chút nghi hoặc. Theo nó hiểu trong không gian túi trữ vật, ngoại trừ thần thông kinh người nếu không chắc chắn không có khả năng sinh ra cảm ứng đối với ngoại giới. Nhưng vào lúc này, nó có thể cảm nhận được rất nhiều thứ bên ngoài.
 
Do dự một chút, Văn thú cũng chẳng hiểu tại sao. Nó nhìn Lôi oa vẫn nằm ngủ bên cạnh rồi ghé vào lưng nó mà nhắm mắt.
 
Với tốc độ của Chu Dật, khoảng cách của bọn họ tới cửa ra của Hỏa Yêu quận càng lúc càng gần. Cũng có nghĩa khoảng cách tới dám sương mù đang vây quanh Tham Lang và Văn thú càng gần.
 
Trong mảnh đất Yêu Linh, một đám mây trên bầu trời từ phía nam trôi tới. Trên đám mây đó có ẩn chứa tiên khí chẳng khác nào một vật từ tiên giới. Nó đang tỏa ra một vầng ánh sáng nhàn nhạt.
 
Trên đám mây đó có hai người đang đứng. Hai người đó bao gồm một nam và một nữ. Nam có vóc dáng cao ráo, mặc một bộ trường sam màu nước biển có thêm những đám mây. Thậm chí còn có từng làn sóng xuất hiện. Mài tóc dài của hắn phiêu dật để lộ ra khuôn mặt anh tuấn, cương nghị.
 
Hắn cầm một cây sáo ngọc màu xanh biếc đứng trong gió. Quần áo phất phơ giống như tiên nhân.
 
Bân cạnh hắn, là một nữ tử mặc một bộ y phục màu tím nhạt có thêu một đóa hoa màu hồng. Mái tóc của nàng buông xuống, được trang điểm bởi một cái trâm màu tím. Mặc dù nhìn có chút tùy ý nhưng không hề mất đi vẻ tao nhã. Làn da trắng muốt cùng với đôi môi đỏ thắm.
 
Nhìn nàng khiến cho người ta liên tưởng tới một đóa hoa lan yếu ớt.
 
Ánh mắt của nữ tử khi nhìn người yêu có một chút nhu thuận. Hiển nhiên, hai người là một đôi đạo lữ.
 
Đằng vân giá vũ, thứ thần thông tầm thường này, đám tu sĩ bình thường cũng có thể làm được. Nhưng đằng vân mà mượn đám mây trên trời, điều khiển nó.
 
Thứ thần thông này chỉ có thể được xem như là cấp thấp nhất, không đáng được nhắc đến. Chẳng những tốc độ chậm chạp mà chẳng hề có pháp thuật mạnh mẽ trong đó. Chẳng qua có cảm giác tuyệt vời, lừa bịp người thường mà thôi.
 
Nhưng đôi đạo lữ này hoàn toàn khác. Đám mây mà hai người đứng trên chính là Cửu tiêu tiên vân được luyện hóa mà thành. Cho dù là tại tiên giới cũng thuộc loại tiên vân hiếm thấy.
 
Thần thông của đám mây này nằm ở chỗ bên trong nó có tiên lôi. Vì vậy mà uy lực không thể coi thường.
 
Trước đây, mỗi một tu sĩ nhìn thấy đám tiên vân này sẽ nhận ngay ra thân phận của hai người. Bởi vì hai người có thể nhẹ nhàng đứng trên Cửu tiêu tiên vân có cảnh giới giống như Huyết Tổ, Lăng Thiên Hậu, Thiên Vận Tử.
 
Hai người đó chính là Vân Tiên đạo lữ.
 
Năm đó hai người đó cùng với đám Thiên Vận Tử, Lăng Thiên Hậu đi vào mảnh đất Yêu Linh đã chiếm một tòa động phủ. Trong mấy vạn năm không đi ra ngoài.
 
Tên của hai người đó là Vương Nguy và Hồ Quyên.
 
Tu vi của hai người này năm đó tương đương với đám người Thiên Vận Tử. Hơn nữa, đôi đạo lữ cùng am hiểu việc phối hợp nên dù là Thiên Vận Tử cũng rất e ngại.
 
Ngoài ra, điều Thiên Vận Tử e ngại còn là lai lịch của hai người. Vương Nguy và Hồ Quyên có thân phận hết sức thần bí. Cho dù là Thiên Vận Tử cũng không thể điều tra ra. Chỉ biết rằng năm tháng tu đạo của hai người này so với bản thân còn lâu hơn nhiều.
 
Cũng may, tính cách của hai người chỉ thích bình yên, không thích tranh quyền kết phái. Chỉ cần không mắc tội với bọn họ là không có vấn đề gì.
 
Nếu lão già thấp bé trong Tôn Hồn phiên của Vương Lâm mà thấy đôi đạo lữ này chắc chắn sẽ nghiến răng nghiến lợi. Năm đó, chính hai người đã cướp túi trữ vật của hắn.
 
Hai người bọn họ đứng trên đám mây bay thẳng tới Hỏa Yêu quận.
 
Khoảng khắc đám mây tiến vào Hỏa Yêu quận, Cổ Yêu Bối La đang dung hợp trong Long đầm ở đế đô Thiên Yêu quận chợt mở hai mắt.
 
Trong mắt hắn bắn ra một luồng ánh sáng, nhưng thoáng cái nó biến mất.
 
- Không ngờ bọn họ lại rời động phủ. Xem ra ta cần phải tăng tốc độ thôn phệ tàn hồn của Cổ Yêu khác. - Ánh mắt Bối La có một sự e ngại.
 
Đám mây bay vào trong Hỏa Yêu quận. Trên đường đi, tất cả những đám mây trên bầu trời đều bị đẩy lui. Ngay cả đám yêu binh trong một số thành trì vào lúc này cũng chấn động, nhưng không dám bay ra điều tra.