Tiên Nghịch

Chương 281:

25/4/2023 / 0 lượt đọc / 4163 chữ

Sắc mặt nam tử áo xám lập tức kịch biến, tái nhợt, cắt không còn ra máu, trán toát ra mồ hôi lạnh.
 
Vương Lâm ánh mắt âm trầm, bàn tay co lại, như thể bóp nát bọt khí. Ngọn lửa bên người nam tử áo xám vốn là ảm đạm ngọn lửa, lập tức toàn bộ tắt ngấm.
 
Gã áo xám điên cuồng hét lớn một tiếng, lập tức thân thể thuấn di, xuất hiện ở ngoài lốc xoáy, đồng thời bay thẳng vào bên trong lốc xoáy. Lúc này hắn nghĩ "chỉ có tiến vào tiên giới toái phiến, có lẽ mới là đường sống duy nhất" Nhưng tốc độ du hồn nhanh hơn, trong một khoảng khắc, vô số du hồn ầm ầm chui vào trong cơ thể hắn. Toàn thân hắn run rẩy, kêu lên thảm thiết, từ giữa không trung ngã xuống bình đài, thân thể không ngừng co rúm, cuối cùng khí tuyệt bỏ mạng.
 
Dần dần toàn bộ thân thể, huyết nhục mất hết, trở thành một bộ xương khô, trên người hắn, một đám du hồn vui sướng chui vào.
 
Vương Lâm ánh mắt chợt lóe, tâm niệm khẽ nhúc nhích, du hồn bốn phía đồng loạt bay trở về, tiến vào trán Vương Lâm rồi biến mất.
 
Lúc này, nam tử từ Cự Ma tộc kia cười ha hả, tiến lên vài bước, lớn tiếng nói:
 
- Đạo hữu, vì cớ gì mà ngươi biến thành chật vật như vậy? Ngay cả Nguyên Anh kỳ tu sĩ cũng nổi lên lòng tham đối với ngươi.
 
Vương Lâm liếc mắt nhìn người này một cái, nhẹ nhàng bâng quơ nói:
 
- Tiên giới toái phiến sụp đổ.
 
Nam tử Cự Ma tộc lập tức ngẩn ra, hai mắt lộ ra vẻ kì dị, nói:
 
- Đạo hữu trốn thoát từ sự sụp đổ của tiên giới toái phiến sao?
 
Mới vừa nói xong, hắn liền cười khổ, nghĩ mình vừa nói lời vô nghĩa, vì thế ôm quyền nói:
 
- Đạo hữu, tiên giới toái phiến sụp đổ, có thể chạy ra, kể cũng không là kẻ đầu đường xó chợ, tại hạ là Cự Ma tộc Sất Hổ, bội phục! Không biết xưng hô đạo hữu như thế nào?
 
Vương Lâm lắc đầu, nói:
 
-May mắn mà thôi, tại hạ Tằng Ngưu!
 
Nhớ tới cảnh tượng toái phiến sụp đổ, Vương Lâm không kìm nổi có chút sợ hãi, nếu không liều lĩnh nuốt vào tiên khí kết tinh, sợ là hắn đã vùi thây ở đó.
 
"Tằng Ngưu. ." Sất Hổ suy tư một chút, bỗng nhiên hai mắt dừng lại, nói:
 
- Đạo hữu có phải là người của gia tộc Tằng thị trong ngũ cấp tu chân quốc Thiên Hồn Quốc ở nam bộ của Chu Tước tinh không?
 
Vương Lâm ngẩn ra, lắc đầu không nói.
 
Sất Hổ suy nghĩ hồi lâu, toàn bộ Chu Tước tinh, tu sĩ bậc cao họ Tằng cũng chỉ có Thiên Hồn Quốc mà thôi. Tuy đối phương không thừa nhận nhưng hắn cũng không nói tự mình tu luyện, xem ra Tằng Ngưu này chắc là một đệ tử được bồi dưỡng trung tâm của ngũ cấp tu chân quốc nào đó.
 
Nếu không, y mà là người của tứ cấp tu chân quốc, vậy hắn tự nhiên không thể không biết.
 
Phải biết rằng Cự Ma tộc chẳng qua chỉ là tứ cấp tu chân quốc mà thôi, tất nhiên là có chút chú ý tới các thiên tài trong các tu chân quốc cùng cấp bậc. Thái độ của Sất Hổ lập tức thay đổi. Chẳng qua với tu vi của hắn, tự nhiên sẽ không biểu lộ ra.
 
-Tằng huynh, có thể lại gần một chút để nói chuyện không?
 
Sất Hổ do dự một chút, bỗng nhiên nói.
 
Vương Lâm ánh mắt bình tĩnh, nhìn người này, hơi gật đầu.
 
Sất Hổ lập tức tiến tới cạnh Vương Lâm, tay phải tùy ý vung lên, lập tức hình thành một quầng sáng.
 
Vương Lâm bình tĩnh, âm thầm phòng bị.
 
-Tằng huynh, ngươi và ta cùng đến từ Chu Tước Tinh, xin trợ giúp một tay!
 
Sất Hổ đi thẳng vào vấn đề, nói -Gì cơ? Sất Hổ huynh có chuyện gì, cứ nói đừng ngại.
 
Vương Lâm cười nói.
 
Sất Hổ cắn răng một cái, xuất ra một chiếc ngọc giản, ném cho Vương Lâm, nói:
 
- Đạo hữu xem là biết!
 
Vương Lâm tiếp nhận ngọc giản, thần thức đảo qua, mặc dù hắn rất có định lực nhưng vẫn lộ vẻ xúc động. Trong ngọc giản này là một bộ hình ảnh thần niệm ghi chép lại, bên trong là một nơi chim hót líu lo, non xanh nước biếc, cực kỳ tráng lệ.
 
Còn thấy rõ nhất là một chỗ đầm nước, phía trên đầm có một khối quan tài bằng ngọc thạch.
 
Trên quan tài cắm ba thanh kiếm tiên, Vương Lâm nhìn bộ kiếm này cực giống với thanh kiếm trên tay hài cốt lúc ở trong động phủ.
 
Hai mắt Vương Lâm co rụt lại, nếu hắn không nhìn lầm, quan tài bằng ngọc thạch kia không ngờ hoàn toàn đều là tiên ngọc tạo thành!
 
Đồng thời, phía trên đầm nước còn nổi lơ lửng thực vật như tràng hạt, hiển nhiên cũng không phải là đồ bình thường!
 
Vương Lâm trầm mặc một chút, trả ngọc giản cho Sất Hổ, trầm mặc không nói.
 
-Tằng huynh, nhiều năm trước một người trong Cự Ma tộc tiến vào tiên giới, sau đó vô ý xâm nhập nơi đó. Nơi đó có tiên thú bảo vệ, đồng thời còn có vô số cấm chế, với sức một người, hắn đã không dám manh động, chỉ lặng lẽ ghi chép rồi truyền, sau đó quay trở lại.
 
Sất Hổ nhìn Vương Lâm, hạ giọng nói.
 
-Cách nhiều năm, nơi đây sợ là đã sớm có người phát hiện rồi.
 
Vương Lâm trầm ngâm một chút, nói.
 
-Không có khả năng đó, Tằng huynh, nơi đây ta dám cam đoan sẽ chưa có ai phát hiện, xin Tằng huynh thứ lỗi, nguyên nhân thì tại hạ hiện tại không tiện nói ra.
 
Sất Hổ cười nói.
 
Vương Lâm trầm mặc một lúc rồi nói:
 
- Chỉ có hai người chúng ta thế này thì sợ rằng rất khó thành công.
 
Sất Hổ mỉm cười nói:
 
- Hai người ngươi và ta có lẽ không đủ nhưng ta có hẹn thêm một người nữa. Ba người cùng đi, tự nhiên độ chắc chắn sẽ tăng lên không ít.
 
Ánh mắt Vương Lâm chợt loé lên:
 
- Việc này tại hạ không thể trả lời ngay được, để ta suy nghĩ mấy ngày đã!
 
Sất Hổ gật đầu nói:
 
- Điều đó là đương nhiên. Như vậy đi, nếu như Tằng huynh đã suy nghĩ thông suốt thì một tháng sau, đến chỗ trong bản đồ ngọc giản này tập hợp. Nếu một tháng sau mà Tằng huynh không đến, tại hạ sẽ không chờ đợi.
 
Nói xong, hắn xuất ra một khối ngọc giản đưa cho Vương Lâm.
 
Vương Lâm nhận lấy nhìn qua, ngọc giản này rất giống với vật truyền tống của Đại La Kiếm Tông, đều là vật thiết yếu để mở ra truyền tống trận. Chẳng qua mặt trên của nó, những mảnh nhỏ bên trong chỉ có một chỗ sáng hẳn lên.
 
- Cầm chiếc ngọc giản này, khi tiến vào lốc xoáy thì có thể lựa chọn địa điểm. Tằng huynh, tại hạ chờ đợi sự tham gia của huynh!
 
Sất Hổ liên ôm quyền, xoay người rời đi, cũng không quay đầu lại, bước vào trong lốc xoáy, thân ảnh dần tiêu biến.
 
Vương Lâm thu hồi lại ngọc giản, khoanh chân ngồi xuống, xuất ra Cấm Phiên, rung lên, trùm cả bốn phía lại. Hắn ngồi trong màn sương đen, nhắm hai mắt lại, nguyên thần từ đỉnh đầu chậm rãi chui ra. Hai tay hắn bấm quyết, lộ ra vẻ thống khổ. Dần dần, một viên tiên khí kết tinh to bằng hạt gạo từ mi tâm của nguyên thần dần bị hắn bức ra.
 
Sau khi kết tinh này từ mi tâm của nguyên thần xuất hiện, nguyên thần lập tức trở nên uể oải, dường như chỉ cần làn gió nhẹ thổi qua cũng có thể tiêu tan, chậm rãi chìm vào bên trong thân thể Vương Lâm.
 
Hồi lâu sau, Vương Lâm mở hai mắt ra, khuôn mặt lộ vẻ mệt mỏi.
 
Viên tiên khí kết tinh kia bị hắn cầm trong tay, nhìn thoáng qua một chút rồi thu vào trong túi trữ vật Với tu vi của Vương Lâm, căn bản là không thể dung hợp được tiên khí, càng không nói đến tiên khí kết tinh. Tiên khí này là bảo vật mà chỉ sau khi Hoá Thần tu sĩ đạt đến hậu kì, trùng kích lên Anh Biến kỳ thì mới có thể thử hấp thu mà thôi.
 
Có thể nói, ở Chu Tước tinh, sở dĩ không có nhiều Anh Biến kỳ thì nguyên nhân trọng yếu chính là do tiên khí rất thưa thớt. Dù sao, không phải tất cả các tu sĩ đều có cơ hội tiến vào tiên giới để thu được tiên khí.
 
Ở một số đại phái có lịch sử vạn năm thì có lẽ còn có tàng trữ tiên khí kết tinh. Nhưng mấy thứ này, chỉ có những nhân vật thiên tài của môn phái hoặc những trưởng lão của môn phái mới có tư cách sử dụng với một số lượng nhất định.
 
Có ít Anh Biến kỳ tu sĩ nên cũng hiếm có Vấn Đỉnh kỳ tu sĩ.
 
Nếu không đạt tới Hoá Thần hậu kỳ mà đã cố dung hợp tiên khí thì đối với tu sĩ mà nói, vật ấy không phải là báu vật mà là độc dược.
 
Vương Lâm cười khổ. Nguyên thần của hắn bị tổn hao khá nghiêm trọng. May mà hắn có du hồn, sau khi cắn nuốt một ít, nguyên thần đã khôi phục được một chút.
 
Hắn vỗ túi trữ vật, trong tay xuất hiện một vật. Đó là một khối ngọc thạch màu trắng, trên đó truyền ra trận trận tiên khí. Thần thức của Vương Lâm đảo qua, lập tức phát hiện cái gọi là tiên ngọc này thực tế cũng không khác biệt gì nhiều so với linh thạch.
 
Chẳng qua linh thạch phát ra linh khí còn tiên ngọc này lại phát ra tiên khí.
 
Vương Lâm biết, sau khi đạt đến Anh Biến kỳ, ngoại trừ lĩnh ngộ ý cảnh ra thì không thể thổ nạp thiên địa linh khí được, tiên khí này chính là một vật rất trọng yếu.
 
Do đó, có càng nhiều thứ này càng tốt.
 
Vương Lâm biết mức độ quý báu của tiên khí, nhất là khối tiên ngọc trong tay này. Nếu đặt ở Chu Tước tinh, chắc chắn sẽ tạo ra một tai hoạ lớn, thậm chí Chu Tước quốc cũng sẽ ra tay cướp đoạt.
 
Sau khi nhìn thoáng qua, Vương Lâm đem khối ngọc này thu hồi lại.
 
Lần hành trình đến tiên giới này, tuy nguyên thần hơi chút hao tổn nhưng thu hoạch cũng rất phong phú. Vương Lâm thở sâu, hai mắt chớp lên, lại xuất ra một vật khác từ trong túi trữ vật. Vật ấy chính là một thanh Thiết phiến màu vàng ở trước ngực thi hài kia.
 
Tôn Lôi từng nói thiết phiến này là một cái tiên khí phòng ngự, nhưng nháy mắt khi Vương Lâm cầm lấy vật ấy lập tức phát hiện ra nó không thể là tiên khí được.
 
Lúc ấy, hắn không có nhiều thời gian để nghiên cứu, lúc này khi đã thu xếp ổn thoả, thần thức hắn lập tức khẽ động, tiến hành tra xét.
 
Nháy mắt khi thần thức hắn dung nhập vào trong Thiết phiến, trong đầu hắn ong lên một tiếng, làm hắn hơi chút choáng váng. Ngay sau đó từng đạo tin tức dũng mãnh nhập vào trong não hắn.
 
Hồi lâu sau, hai mắt Vương Lâm lộ ra vẻ hoảng sợ, nhìn chằm chằm vào Thiết phiến, ánh mắt không ngừng chớp lên.
 
Hiện tại, hắn có thể xác định, nếu những gì vừa biết được là thật thì Thiết phiến này có lẽ chính là vật có giá trị nhất trong ba vật này.
 
Thiết phiến này giống như một cái ngọc giản, trên đó ghi chép phương pháp luyện chế một loại gọi là Xạ Thần xa.
 
Dựa theo miêu tả trên Thiết phiến, chủ nhân của khối hài cốt kia tự xưng là Thiên Bảo thượng nhân. Người này sau khi bay vào tiên giới đã đem toàn bộ tinh lực đặt vào việc luyện chế pháp bảo, đối với tu luyện thì không có chút hứng thú nào.
 
Trên thực tế, sở dĩ hắn có thể cố gắng đạt được tu vi vừa đủ thỏa mãn yêu cầu để phi thăng tiên giới chính là vì có thể sống lâu thêm vài năm, nhờ đó hoàn thành lý tưởng vĩ đại của cuộc đời mình. Đó là chế tạo ra một loại pháp bảo có uy lực lớn nhất trong thiên địa.
 
Tuy nhiên, đáng tiếc là lý tưởng này của hắn theo đại nạn trong tiên giới mà tiêu tán. Cả đời hắn nghiên cứu chế tạo ra Xạ Thần xa, nhưng cuối cùng cũng không vừa lòng vì thế phong ấn tại trong động phủ.
 
Ngay một khắc trước khi đại nạn của tiên giới diễn ra, hắn rời khỏi động phủ, chuẩn bị thu thập thêm một ít tài liệu để thử chế tạo lại. Nhưng đáng tiếc, lần này vừa ra chính là sinh ly tử biệt.
 
Trước khi hắn chết, không muốn nghiên cứu của cả cuộc đời mình bị đoạn tuyệt hậu thế nên lưu lại Thiết phiến, để lại cho người có duyên phát hiện ra.
 
Trong Thiết phiến, người này không chút giữ lại đem phương pháp chế tác Xạ Thần xa mà hắn cũng chưa hoàn toàn vừa lòng viết ra. Cũng lưu lại địa chỉ của động phủ, khiến cho người có duyên phát hiện ra Thiết phiến này nhất định phải đến đó lấy Xạ Thần xa này. Ngoài ra nếu có năng lực thì lại tiếp tục nghiên cứu thêm.
 
Vương Lâm thở sâu, phương pháp chế tác chiếc Xạ Thần xa này cực kỳ phức tạp. Chỉ riêng nói về tài liệu, tuyệt đại đa số đều là vật đã tuyệt tích, dĩ nhiên không có khả năng chế tác lại lần nữa.
 
Tuy nhiên, trong miêu tả của Thiên Bảo thượng nhân, Vương Lâm nhận ra rằng trong động phủ của hắn còn lưu giữ một chiếc Xạ Thần xa. Vương Lâm cũng có chút động tâm.
 
Trầm ngâm một lát, hắn đứng lên, thu hồi lại Cấm Phiên, cất bước đi lên bình thai phía trên lốc xoáy.
 
Mấy người trên bình thai khi thấy Vương Lâm đi đến đều dời ánh mắt đi chỗ khác. Tu vi của những người này đều là Nguyên Anh kỳ, bọn họ không dám tiến vào lốc xoáy mà là tính toán ở lại chỗ này, chờ có tu sĩ bị thương đến đây thì tiến hành cướp bóc.
 
Vương Lâm cũng không thèm liếc mắt nhìn bọn người này, phi thân tiến vào lốc xoáy.
 
Ở trong lốc xoáy, thân mình Vương Lâm không ngừng trầm xuống, quá trình này, hai mắt hắn đều mở to ra. Dựa theo ghi chép trên Thiết phiến, động phủ của Thiên Bảo thượng nhân ở phía tây của Tiên giới.
 
Nhưng hiện tại tiên giới đã bị vỡ tan thành nhiều mảnh nhỏ, không biết động phủ của người này có còn ở chỗ cũ nữa hay không, đã bị tiền nhân phát hiện ra hay chưa.
 
Thân thể của Vương Lâm không ngừng trầm xuống, ở một phiến nhỏ tại phía Đông, cả người hắn rơi xuống mặt đất.
 
Sau khi liếc mắt nhìn về bốn phía, thân mình Vương Lâm lập tức bay lên không trung, lên cao hơn nữa, đi vào bình thai bên trên lốc xoáy.
 
Sau đó hắn lại tiến nhập lốc xoáy, không chút dừng lại mà lập tức hạ xuống. Thêm mấy lần nữa, rốt cục Vương Lâm cũng hạ xuống một mảnh ở phía Tây.
 
Dựa theo miêu tả của Thiên Bảo thượng nhân, động phủ của hắn hình như ở phía dưới ngọn núi có hình Hổ. Sau khi hạ xuống phiến nhỏ này, thần thức của hắn đảo qua nhưng không thấy ngọn núi hình Hổ nào.
 
Hắn trầm ngâm một chút, tuy rằng tiến hành tìm kiếm rất khó khăn nhưng hắn cũng không từ bỏ, vẫn cẩn thận tìm kiếm ở trong mảnh nhỏ này. Hắn cũng nhìn thấy hai tên tu sĩ đang không ngừng đánh giá lẫn nhau, không động thủ mà đi lướt qua nhau.
 
Nhiều ngày sau, Vương Lâm vẫn không có chút thu hoạch nào, lại bay lên không. Sau đó hắn lại hạ xuống lốc xoáy lần nữa. Mấy người ngồi trên bình thai nhìn Vương Lâm cứ xuất nhập không ngừng, đều đoán già đoán non nhưng không một ai dám liều lĩnh tiến lên hỏi.
 
Một ngày nọ, Vương Lâm lại từ lốc xoáy hạ xuống. Nơi hắn tới không phải là phía Tây mà là bên cạnh phía Đông. Sau khi rơi xuống đất, hắn thầm than một tiếng. Nếu là cứ như thế này thì không biết đến ngày tháng nào mới có thể tìm kiếm hết một lượt toàn bộ các mảnh nhỏ phía Tây.
 
Hôm nay, động phủ của Thiên Bảo thượng nhân thật sự thật khó mà tìm ra được.
 
Lúc hắn đang muốn rời đi, bỗng nhiên phía trước truyền đến hai đạo pháp lực dao động. Chỉ thấy hai bóng người, một trước một sau đang nhanh chóng bay đến. Người phía trước, ngoài thân hắn có rất nhiều đám mây đen, chạy nhanh như gió. Phía sau hắn có một nam tử áo trắng, cầm một cây quạt trong tay, khuôn mặt hiện lên vẻ cười lạnh.
 
Lúc này, người đang chạy trốn phía trước phát hiện ra Vương Lâm, lập tức hướng về chỗ hắn bay tới, trong miệng lập tức hô lớn:
 
- Đạo hữu, cứu ta với!
 
Sắc mặt của nam tử áo trắng kia trở nên âm trầm, gấp cây quạt trong tay lại, giơ tay lên chỉ về phía trước, lập tức trong hư không xuất hiện một bàn tay khổng lồ, hướng về người kia chụp đến.
 
Người kia lập tức biến sắc, dường như không thể né tránh được, nháy mắt đã bị bàn tay khổng lồ kia bắt được. Nhưng quỷ dị chính là ngay khi bàn tay khổng lồ kia chạm đến, thân thể người này lập tức hoá thành vô số tiểu trùng, từ kẽ hở lập tức tản ra.
 
Ở ngoài trăm trượng trước người Vương Lâm, người kia thuấn di xuất hiện. Vương Lâm ngưng thần nhìn tới, nhận ra người này chính là thiếu niên có ánh mắt khát máu cũng đến từ Chu Tước tinh như hắn.
 
Giờ khắc này, vẻ mặt hắn rất âm trầm. Sau khi hiện thân, hắn hơi do dự, không tiếp tục chạy trốn nữa mà là xoay người lại phía nam tử áo trắng đang đuổi theo phía sau.
 
Nam tử áo trắng đánh giá Vương Lâm một lúc, ôm quyền nói:
 
- Đạo hữu, việc này không có quan hệ với ngươi, mời ngươi rời đi cho!
 
Thiếu niên kia lập tức nói:
 
- Đạo hữu, người này đoạt tiên khí kết tinh của ta. Nếu ngươi trợ giúp ta tiêu diệt người này thì khối kết tinh kia, ngươi một nửa ta một nửa.
 
Hai mắt của thanh niên áo trắng kia nhíu lại, cười lớn nói:
 
- Thật là vớ vẩn, rõ ràng là ngươi đoạt đồ của ta!
 
Vương Lâm nhướn mày. Hắn không muốn tham dự vào việc này, không nói hai lời, thối lui mấy bước rồi hướng về phía xa xa bay đi.
 
Thiếu niên kia biến sắc, lập tức đuổi theo Vương Lâm, trong miệng hô lớn:
 
- Đạo hữu, mong ngươi hãy nể tình đồng hương Chu Tước tinh, giúp ta lần này!
 
Sắc mặt Vương Lâm trầm xuống, quay ngoắt đầu lại quát:
 
- Cút! Việc của hai người các ngươi, đừng đem tại hạ liên luỵ vào. Nếu còn đi theo, đừng trách tại hạ vô tình!
 
Ánh mắt của thiếu niên kia lộ ra vẻ độc ác. Tay phải vung lên, lập tức ném về phía Vương Lâm một khối tiên khí kết tinh to cỡ hạt gạo, say đó thân mình hắn loé lên, hướng về phía xa xa nhanh chóng bay đi.
 
- Ngươi đã không muốn giúp đỡ, vậy thì đem tai hoạ dẫn đến trên người ngươi. Cùng lắm thì lão tử không cần đến kết tinh kia nữa!
 
Ánh mắt của thanh niên áo trắng chợt loé lên, buông tha cho thiếu niên kia mà chuyển ánh mắt nhìn về phía Vương Lâm, nhanh chóng bay đến.
 
Vương Lâm cũng không thèm liếc mắt nhìn kết tinh kia một cái, tay phải nhẹ nhàng bắn ra, vật ấy lập tức bay về phía thanh niên áo trắng kia. Người này sững sờ, lúng túng dừng lại, ôm quyền nói:
 
- Đa tạ! Tại hạ là Tư Mã Vân của Quỳ Thuỷ phái, không biết đạo hữu là…?
 
- Tằng Ngưu!
 
Vương Lâm nói xong, xoay người hướng về phương xa bay đi. Hắn tính toán sau khi tìm kiếm một phen, lần nữa trở lại lốc xoáy lại thử thêm mấy lần. Nếu vẫn không thể tìm được động phủ kia thì chỉ có thể từ bỏ mà thôi.
 
- Tằng đạo hữu, tại hạ đã tìm kiếm nơi này mấy ngày, cũng không thấy có tiên khí nào, không cần lãng phí thời gian nữa. Không biết ngươi có Tiên giới truyền tống điểm không? Nếu có thì chúng ta có thể trao đổi một phen!
 
Thanh niên áo trắng cao giọng nói.
 
Vương Lâm tiến lên một bước, xoay người, cẩn thận đánh giá tu vi của thanh niên áo trắng này. Hắn là Hoá Thần sơ kỳ, nhưng nhìn uy lực của pháp thuật vừa rồi cũng biết là không hề đơn giản.
 
Vương Lâm hơi trầm ngâm, khẽ vỗ túi trữ vật, lập tức trong tay xuất hiện truyền tống ngọc giản của Đại La Kiếm Tông. Hắn vừa truyền linh lực vào, phía trên ngọc giản liền xuất hiện một bức hoạ, trên đó đại bộ phận đều ảm đạm, nhưng có hơn ba mươi mảnh nhỏ phát ra màu sắc rực rỡ.
 
Thanh niên áo trắng cẩn thận nhìn thoáng qua, rồi cũng xuất ra một khối ngọc giản từ trong túi trữ vật ra. Dưới sự dung nhập của linh lực, một hình ảnh không sai khác nhiều lắm cũng xuất hiện, trên đó có hơn hai mươi điểm sáng lấp lánh.
 
Vương Lâm nhìn thoáng qua, lập tức nội tâm khẽ động, trong những mảnh nhỏ của đối phương có đến năm chỗ thuộc về phía tây.
 
- Tằng đạo hữu, bản đồ của ta có hai mươi mốt chỗ, có tám chỗ trùng với của ngươi. Những chỗ trùng lặp thì không tính, ngươi xoá đi một ít để chúng ta trao đổi, ngươi thấy sao?
 
Thanh niên áo trắng nói.
 
Vương Lâm không nói lời nào, xuất ra một khối ngọc giản trống, ngưng thần sao chép lại. Một lát sau, phục chế một số lượng tương đương truyền tống điểm so với đối phương rồi nhìn về người kia.