Xin chào!
Hãy Đăng ký Thành viên để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện,... Chỉ mất một xí thời gian thôi là bạn đã có trải nghiệm perfect rồi, hãy cùng khám phá nhé! Tham gia Đăng nhập vào tu chân giới nào
Hai chiến hông này có thể nói là ngoại trừ chút lực bản nguyên còn sót trên mi tâm chính là thần thông mạnh nhất mà Vương Lâm làm ra, đồng thời lại phối hợp với một đòn sát thủ của Thiết Kiếm, có thể nói hắn đã tung ra toàn lực.
Dù sao Vương Lâm lần này cũng không thể so sánh với một Vương Lâm năm xưa ở trong tiên phủ có thân thể đỉnh phong của bản tôn, không sợ hãi trước bất kỳ đòn tấn công bằng thần thông nào. Vương Lâm lúc đó lại có lực lượng vô tận của Cổ Thần, chỉ cần tung ra một quyền là có thể sinh ra uy lực làm kinh thiên động địa. Lúc này hắn cũng không có cơ hội thi triển thần thông Tàn Dạ, thậm chí ngay cả cái khiên ánh sáng năm xưa cũng đã tan vỡ trong tiên phủ, cũng không có thần thông Mộng Hồi Viễn Cổ của Cổ Thần Bát Tinh để bảo vệ tính mạng. Lúc này chỉ có một phân thân tu đạo của Vương Lâm, nên muốn giết tu sĩ Toái Niết thì cực kỳ khó khăn.
Đặc biệt là lúc này đùi phải của Vương Lâm đã máu thịt mơ hồ, bị một luồng bạch quang thần thông của Tiền Quý Chung xuyên qua. Lại có một luồng nguyên lực ẩn chứa pháp tắc thiên địa nào đó của tu vi Toái Niết đang tàn phá trong cơ thể Vương Lâm.
Nếu không phải trên nguyên thần Vương Lâm có bì giáp của Cổ Thần bảo vệ thì chắc chắn đã bị tan vỡ rồi. May mà giờ phút này thân thể của Vương Lâm cũng không phải tầm thường, đã được lửa thiên điaụ luyện hóa trên Chu Tước Thánh Tông, ần chứa lực lượng quy tắc của lôi và hỏa.
Vì điều này mà Vương Lâm chỉ bị thương mà không chết dưới thần thông của Tiền Quý Chung. Tu sĩ Toái Niết mạnh mẽ thế nào, trên đường tu đạo Vương Lâm đã trải qua rất nhiều nguy hiểm nên biết được rất rõ.
Tình cảnh này nguy cơ trước mắt cũng không phải Vương Lâm hy vọng xảy ra, hắn nhất định phải kết thúc trận chiến thật nhan, phải dùng tất cả khả năng để giết chết tên tu sĩ Toái Niết kia. Vương Lâm điểm một chỉ tay phải ra, linh hồn của Hư Không Tử và Thiên Vận Tử phóng về phía Tiền Quý Chung lại càng nhanh.
Tiền Quý Chung cực kỳ cẩn thận đối mặt với hai linh hồn dũng mãnh kia. Hắn cả đời đã cùng người khác đấu pháp, nhưng chưa từng gặp qua thần thông của bất kỳ tu sĩ Tịnh Niết nào đủ để uy hiếp Toái Niết.
Đặc biệt là linh hồn của Thiên Vận Tử giống như điên cuồng, hai tay bấm pháp quyết thì lập tức có thần biến hóa ra. Những thần thông này thường rất mơ hồ nhìn thì thấy không phải là thật nhưng nó lại có thể vận chuyển quy tắc thiên địa phóng về phía Tiền Quý Chung.
Còn có linh hồn Hư Không Tử, vì trước khi chết đã đạt đến Thiên Nhân Đệ Nhất Suy. Linh hồn này ra tay là sấm gió nổi lên đùng đùng, đối kháng trực tiếp với thần thông của Tiền Quý Chung.
Nếu không phải vì thời gian cấp bách thì Vương Lâm thì chỉ cần dùng linh hồn của Hư Không Tử và Thiên Vận Tử là có thể cầm chân được Tiền Quý Chung. Nhưng lúc này Vương Lâm lại có quá ít thời gian, cũng không đủ tiên lực để duy trì sự tồn tại của hai linh hồn cực mạnh này. Nếu tát đậu thành binh thì tiên lực sẽ tiêu hao rất khổng lồ.
Trong nháy mắt khi linh hồn của Hư Không Tử, Thiên Vận Tử và Tiền Quý Chung chém giết nhau, Vương Lâm nâng tay phải lên rồi tập trung tinh thần nhìn qua Thiết kiếm. Hắn chém mạnh xuống dưới một kiếm, đột nhiên một luồng kiếm quang kinh thiên động địa bắn ra rồi hóa thành một thanh đại kiếm hư ảo khổng lồ đánh thẳng về phía Tiền Quý Chung.
Tất cả còn chưa kết thúc, Vương Lâm khép chặt hai mắt lại, hắn buông Thiết kiếm ra để nó tự thi triển thần thông. Thiết kiếm giống như vẫn đang dính liền với tay phải Vương Lâm, nó mang theo Vương Lâm phóng thẳng ra, lại một kiếm được chém xuống.
Trên không trung đột nhiên xuất hiện từng luồng ánh sáng hình cung, mỗi một luồng sáng đều đại biểu cho một kiếm. Mỗi kiếm vung ra đều làm cho nguyên lực trong cơ thể Vương Lâm tiêu hao đến mức độ khổng lồ.
Kiếm quang vờn quanh với sắc màu rực rỡ như gấm hoa, từ xa nhìn lại thì thấy những kiếm quang hình cung kia kéo dài liên tục, giống như trên người Tiền Quý Chung đang nở ra một đóa hoa kiếm.
Trong nháy mắt đã có mười ba kiếm chiêu được đánh ra. Thanh kiếm kia đang kéo theo thân thể Vương Lâm, hắn đang nhắm mắt lại mà tay phải lại liên tục vung vẩy, thậm chí còn bùng ra một loại khí thể làm người ra kinh hãi, giống như toàn bộ đất trời đều chuyển động theo một kiếm, lực lượng mạnh mẽ không gì không phá nổi.
Tất cả mọi thứ đều được hoàn thành trong nháy mắt, Tiền Quý Chung bị linh hồn của Hư Không Tử và Thiên Vận Tử quấn lấy. Hai tay Tiền Quý Chung bấm niệm pháp quyết làm thần thông bao phủ khắp bốn phía, pháp bảo được hắn thi triển liên tục. Nhưng lúc này vẻ mặt hắn lại tái nhợt, trước đó hắn đã phát hiện ra Thiết kiếm kia chính là pháp bảo Thứ Không Niết, nhưng cho dù là pháp bảo Thứ Không Niết cũng được phân chỉ mạnh yếu.
Tiền Quý Chung không thể tưởng tượng được uy lực của thanh Thiết kiếm kia lại mạnh đến mức như vậy, đủ để làm cho người ta phải kinh hoàng. Đặc biệt là lúc này, kiếm quang rõ ràng bao phủ bên ngoài thân thể nhưng hắn vẫn không có biện pháp nào để tránh né. Hắn gầm lên một tiếng muốn thoát ra thì hai linh hồn khổng lồ ở bên cạnh lại quấn lấy.
Nhưng trong tích tắc này, Vương Lâm đang nhắm chặt mắt lại đột nhiên mở bừng ra. Lúc này vẻ mặt hắn tái nhợt, Thiết kiếm lập tức rút về phía sau, trong mắt hắn bùng ra sát khí rồi liên tục vung tay chém ra sáu kiếm.
Tổng cộng mười chín kiếm đã rút sạch sáu phần nguyên lực trong cơ thể Vương Lâm. Trong nháy mắt khi thân thể hắn lui ra phía sau, mười chín thanh đại kiếm hư ảo đột nhiên cùng xuất hiện bên ngoài cơ thể Tiền Quý Chung. Với tu vi của Vương Lâm thì đủ để thi triển ra nhiều chiêu kiếm hơn, nhưng kết quả nguyên lực mất sạch khi sử dụng chiêu kiếm thì Vương Lâm không thể biết được. Cho nên lúc này hắn bắt buộc phải ép chính mình không được thi triển Thiết kiếm nữa. Với tu vi hiện tại của Vương Lâm thì vẫn còn có thể điều khiển được mười chín kiếm. Nhưng nếu vượt qua mười chín kiếm thì dù hắn muốn cắt đứt kiếm chiêu cũng không còn tác dụng nữa, hắn chỉ có thể tiếp tục thi triển kiếm chiêu đến khi sức tàn lực kiệt.
- Chém!
Vương Lâm quát khẽ một tiếng, trong nháy mắt mười chín thanh kiếm hư ảo chém xuống tạo thành từng luồng kiếm chiêu liên tục từ trong hư không phóng thẳng tới.
Tình cảnh này nhanh đến mức không thể tin nổi, lần này dưới mười chín kiếm Thứ Không Niết thì Tiền Quý Chung căn bản không cách nào chống cự lại được. Những tiếng nổ ầm ầm vang vọng trong hư không, từng luồng kiếm quang điên cuồng xuyên qua thân thể Tiền Quý Chung. Thân thể hắn chấn động rồi đột nhiên hóa thành mười chín phần, máu tươi phun trào.
Một tiếng rống thê lương vang lên, Tiền Quý Chung đã bị phá vỡ thân thể nhưng dù sao cũng là tu sĩ Toái Niết. Trong khoảnh khắc vô cùng nguy hiểm này, nguyên thần Tiền Quý Chung phóng ra tử trên thiên linh, nó cuốn quanh phất trần rồi lao về phương xa.
Lúc này tâm thần Tiền Quý Chung đã tràn đầy kinh hoàng và không thể tin, thậm chí hắn có thể dựa vào trực giác để khẳng định tên tu sĩ tóc trắng này biết rõ chuyện của Phá Thiên Tông và vương pháp luyện đan. Ngay cả cái chết của Thi Lạc Hình cũng có liên quan rất lớn đến tên tu sĩ này.
"Tên này rốt cuộc là tu sĩ của tông phái nào, lại có pháp bảo khủng bố như vậy, chẳng lẽ… là người của Tụ tinh vực sao?" Khi Tiền Quý Chung nghĩ đến điều này thì tâm thần lại càng chấn động mạnh. Nguyên thần của hắn điên cuồng bỏ chạy, hắn muốn đem tin tức này nói cho đồng bọn của mình biết.
Tiền Quý Chung rất hiểu, không bao lâu sau nữa đám đồng môn chi viện đợt thứ hai sẽ chạy đến, chỉ cần hắn kiên trì một lát nữa thôi.
Vẻ mặt Vương Lâm đã trở nên tái nhợt, trong nháy mắt khi nguyên thần Tiền Quý Chung bỏ chạy thì mắt trái của hắn lóe lên ánh lửa. Lúc này toàn thân hắn đột nhiên được bao phủ trong ngọn lửa ngập trời, ngọn lửa này gào thét như sóng biển. Nếu nhìn kỹ thì có thể thấy ngọn lửa này không phải chỉ có một tầng mà là chín tầng, Cửu Huyền Biến!
Khi biển lửa chín tầng vừa mới xuất hiện thì điên cuồng thu nhỏ lại. Cuối cùng tất cả đã ngưng tụ trên toàn thân Vương Lâm, một tiếng ầm vang lên, thân thể Vương Lâm giống như bị thiêu đốt mà tiến lên một bước phóng thẳng về phía trước.
Thân thể Vương Lâm vừa động thì nhục thân đã tiêu tán, biến thành một con Chu Tước hơn mười trượng, Chu Tước này chính là Vương Lâm. Chu Tước vung đôi cánh lên, trong nháy mắt đã mang theo biển lửa ngập trời đuổi theo phía sau Tiền Quý Chung rồi trực tiếp đánh thẳng về phía nguyên thần kia.
Hai đồng tử trong mắt nguyên thần Tiền Quý Chung co rút lại, hắn hét lên một tiếng và cảm nhận được cái chết đang đến rất gần. Khoảnh khắc này hắn không kịp suy nghĩ nhiều, trong mắt lộ ra vẻ điên cuồng, hai tay hắn bấm pháp quyết, trong cơ thể hắn lập tức bùng ra một luồng khí tức hủy diệt bao phủ thiên địa.
Khi Tiền Quý Chung đang ở vào tình cảnh nguy hiểm thì định chọn cách tự bạo nguyên thần, nhưng với tu vi của hắn thì vẫn còn có thể điều khiển quá trình tự bạo. Hai tay hắn đột nhiên nổ tung ra hóa thành một cơn bão phóng thẳng về phía Chu Tước đang đến gần. Trong nháy mắt này nguyên thần của Tiền Quý Chung lại nằm trong phất trần.
Pháp bảo phất trần lại nổ tung hóa thành rất nhiều sợi tơi màu trắng phóng về phía Chu Tước. Nhưng tất cả cũng không thể ngăn cản được lực tấn công của Chu Tước, nó đột nhiên đâm thẳng vào người Tiền Quý Chung, ngọn lửa ầm ầm phóng ra bao phủ toàn thân tên này.
Những tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tục, nguyên thần Tiền Quý Chung đột nhiên ũ rũ xuống. Hắn liều mạng lui về phía sau mang theo ngọn lửa bùng lên khắp toàn thân rồi bỏ chạy xa rất xa.
Trong lúc chạy trốn hai tay Tiền Quý Chung liên tục bấm pháp quyết, một loạt ấn ký kỳ dị huyễn hóa ra bên ngoài cơ thể. Nhưng đột nhiên có một linh hồn mãng xà cực lớn xuất hiện bên ngoài cơ thể hắn, khi con rắn này vừa hiện ra thì lập tức bị hút vào nguyên thần đang héo rũ của Tần Quý Chung, khoảnh khắc sau thì tiêu tán.
Sau khi hấp thu hồn của Linh thú bản mệnh, Tiền Quý Chung cũng không quay đầu lại mà điên cuồng bỏ chạy.
Khi Chu Tước tiêu tán thì thân thể Vương Lâm được huyễn hóa ra, trên ngực hắn máu thịt lẫn lộn, mơ hồ còn có thể nhìn thấy những sợi tơ màu trắng đang xuyên qua thịt. Vương Lâm nhìn chằm chằm vào Tiền Quý Chung đang bay đi như tên bắn ở phía trước, sát khí trong mắt lại càng đậm.
- Linh hồn Thiên Vận Tử, dung nhập vào thần niệm của ta!
Vương Lâm không thi triển Định Thân Thuật, tay phải hắn bấm pháp quyết rồi điểm một chỉ vào linh hồn Thiên Vận Tử đang đứng bên cạnh. Hai mắt linh hồn này chợt lóe lên rồi hóa thành một đạo u quang trực tiếp dung nhập vào trong thân thể Vương Lâm.
Cơ thể Vương Lâm lập tức chấn động, hai mắt hắn đột nhiên bình tĩnh trở lại giống như có thể biết được tất cả mọi chuyện đang xảy ra trong thiên địa. Cả đời Vương Lâm gặp rất nhiều tu si, nhưng chỉ có Thiên Vận Tử mới được như vậy.
Sau khi Vương Lâm tạo hóa thì lại càng hiểu rõ đối với những thần thông của Bạch Phàm. Thuật Tát Đậu Thành Binh đã được hắn tu luyện đến cực hạn, đã có thể dung nhập vào trong cơ thể của chính mình.
Vương Lâm cũng không để ý đến chuyện Tiền Quý Chung đang bỏ chạy ngày càng xa. Hắn chậm rãi nhắm hai mắt lại, đúng lúc này hắn nâng tay trái lên điểm một chỉ về tinh không phía trước.
Trong không trung trước mặt đột nhiên có một luồng cuồng phong quét ngang qua sương mù xoay chuyển dữ dội, những con sóng gợn màu vàng lập tức khuếch tán ra khắp bốn phía. Vị trí trung tâm những con sóng đột nhiên xuất hiện một bàn tay khổng lồ, ngón trỏ giơ lên, những ngón khác nắm lại thành quyền rồi điên cuồng phóng ra.
Vương Lâm dùng nguyên lực của bản thân, dùng ý niệm linh hồn Thiên Vận Tử làm vật dẫn. Một ngón tay của Thiên Vận Tử lập tức hàng lâm trong Vân Hải tinh vực. Ngón tay dùng tốc độ không thể tưởng tượng được phóng thẳng về phía nguyên thần Tiền Quý Chung đang điên cuồng bỏ chạy phía trước rồi hung hăng điểm xuống một chỉ. Dù Tiền Quý Chung có tránh né thế nào cũng không thể thoát được một chỉ cuối cùng điểm lên trên người.
Một tiếng ầm vang lên, một ngón tay của Thiên Vận Tử đã cắt ngang tất cả không gian phía trước. Nguyên thần của Tiền Quý Chung tan vỡ trong tuyệt vọng rồi hóa thành từng điểm tinh quang tiêu tán trong tinh không, một ngón tay của Thiên Vận Tử cũng biến mất theo.
Bốn phía trở nên yên tĩnh, từ khi bắt đầu chiến đấu đến giờ Vương Lâm mất rất ít thời gian. Sau khi thu lại tất cả mọi thứ, Vương Lâm phóng thẳng về phương xa như tên bắn.
- Nếu có bản tôn ở đây thì cuộc chiến ngày hôm nay sẽ không gian khổ thế này, Tam Tổn Thất Kiếp… chẳng biết có thể thành công vượt qua hay không….
Vương Lâm dùng tay phải che lên ngực, trong cơ thể hắn lúc này có rất nhiều sợi tơ màu trắng xuyên qua lại, những cơn đau đớn kịch liệt liên tục bùng lên.
Hai mắt Vương lâm chợt lóe lên hàn quang, hắn lập tức thay đổi phương hướng rồi dần biến mất trong tinh không.
Năm ngày sau, khi Mạc La đại lục xuất hiện trước mặt thì Vương Lâm khẽ thở ra một hơi nhẹ nhõm. Năm ngày qua hắn đã lựa chọn phương hướng rất kỹ, nếu biết phía trước sắp có tu sĩ tới gần thì Vương Lâm sẽ đi đường vòng. May mà trên đường đi hắn cũng không gặp phải tu sĩ nào, đã hoàn toàn thành công vượt ra khỏi vòng xoáy phân tranh trên Man Hoang đại lục.
Vương Lâm cũng không biết trước khi hắn giết chết Tiền Quý Chung thì tin tức Thi Lạc Hình đã chết lập tức được tất cả các tông phái khác biết được. Tin tức này truyền ra thì tinh vực khắp bốn phía lấy Man Hoang đại lục làm trung tâm đều lập tức bị phong tỏa nghiêm ngặt.
Đặc biệt là khi Tiền Quý Chung chết lại làm cho Hoa Thanh Tông cực kỳ kinh hoàng, bọn họ phong tỏa điên cuồng và tìm kiếm hung thủ. Nhưng lúc này Vương Lâm đã bỏ đi rất xa rồi.
Những tu sĩ của tinh vực cấp sáu tất nhiên sẽ phát hiện ra Thi Lạc Hình chết trong sơn cốc có một bộ thi thể và những mảnh vỡ của khô lâu kia, lúc này mục tiêu được đặt lên Ngũ Độc Môn. Đối với loại chuyện này, Ngũ Độc Môn phải đối mặt với những ánh mắt nhìn chằm chằm của tất cả các tông phái mà căn bản lại không thể giải thích cho rõ ràng. Một tình cảnh bí ẩn và chấn động bắt đầu mở ra trong tinh vực cấp năm này.
Khi trở về Man Hoang đại lục, Vương Lâm lại hóa thành một luồng cầu vồng phóng thẳng về phía Quy Nguyên Tông. Hắn biết rõ, những ngày tiếp theo tinh vực cấp năm này chắc chắn sẽ gió nổi mây tuôn, tu sĩ của các tông phái cấp sáu sẽ bắt đầu triển khai sục sạo một cách chặt chẽ trên phạm vi rộng. Lúc này thân phận của Vương Lâm ở Quy Nguyên Tông lại càng trở nên quan trọng.
Vương Lâm trở về cũng không bị quá nhiều người trong Quy Nguyên Tông chú ý, hầu như hắn thuấn di xuất hiện ngay trong dược viện phía Nam Quy Nguyên Tông. Trong nháy mắt khi hắn hiện thân thì lập tức nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của Tôn Vân đang ngồi khoanh chân đả tọa ngoài cửa.
- Ngươi… Tô Vân vô thức mở miệng muốn nói điều gì đó nhưng Vương Lâm lại không thèm để ý. Hắn trực tiếp vung tay phải lên, rất nhiều thảo dược xuất hiện trước mặt, trong nháy mắt đã chất đống thành một tòa núi nhỏ trước người Tôn Vân.
- Trả lại dược thảo cho ngươi!
Vương Lâm nói ra một câu rồi đi thẳng vào trong.
Sau khi sửng sốt một lúc lâu, Tôn Vân mới phục hồi tinh thần lại, trong lòng thầm thờ phào nhẹ nhõm. Khi Vương Lâm bỏ đi nàng đã bị sư tôn mắng cho một trận. Nàng rất bàng hoàng, sợ Tằng Ngưu tiền bối mà bỏ đi thì sau này Tử Đạo Tông tiến đến mình sẽ là tội nhân thiên cổ.
Vương Lâm khoanh chân ngồi xuống trong phòng, ánh mắt trở nên ngưng trọng, tay phải đặt lên ngực giật vài cái. Sắc mặt hắn trở nên tái nhợt rồi tiếp tục thổ nạp. Dần dần trên ngực hắn xuất hiện những sợi tơ màu trắng lấp lánh, bị kéo ra ngoài cơ thể.
Vẻ mặt Vương Lâm đột nhiên trở nên vặn vẹo nhìn rất dữ tợn. Tay phải hắn nhanh chóng kéo những sợi dây trắng này ra ngoài. Một tiếng phụp vang lên, những sợi dây lập tức bị kéo ra ngoài, máu tươi lập tức phun tuôn ra nhuộm đỏ quần áo.
Vương Lâm nhìn chằm chằm vào sợi dây màu trắng trong tay, trong mắt lộ ra hàn quang. Hắn bóp mạnh tay, những tiếng nổ ầm ầm khá nhỏ vang lên, vài sợi dây màu trắng kia lập tức vỡ thành tro bụi. Hắn hít vào một hơi thật sâu rồi tiếp tục thổ nạp, liên tục rút những sợi dây màu trắng rất mảnh tử trong cơ thể ra. Trong lúc hắn đi về Mạc La đại lục cũng dùng tất cả thời gian có được để làm chuyện này, hiện nay những sợi dây màu trắng đã còn lại rất ít.
Ngày thứ ba khi trở về Quy Nguyên Tông, tất cả những sợi dây trắng trong cơ thể Vương Lâm đã được lấy ra toàn bộ. Hắn nhìn những sợi dây cuối cùng bị bàn tay bóp nát thành tro bụi, trong mắt lại lóe lên tinh quang.
Hắn vung một trảo tay phải lên hư không, túi trữ vật lập tức xuất hiện trước mặt. Ngọc giản và mảnh xương thú lập tức từ trong túi trữ vật bay ra rồi rơi vào trong tay.
Vương Lâm hít vào một hơi thật sâu, sau khi đoạt được hai vật này thì hắn cũng không có thời gian để quan sát cẩn thận. Lúc này sau khi cơ thể đã được thả lỏng, hắn lập tức bùng thần thức ra để chuẩn bị nghiên cứu.
Nhưng đúng lúc này hai mắt hắn đột nhiên trở nên ngưng trọng, hắn lập tức thu hồi ngọc giản và mảnh xương thú. Thân thể hắn lóe lên rồi biến mất khỏi căn phòng, hắn chìm vào trong lòng đất và phóng thẳng về phía bản tôn đang "muốn độ kiếp".