Tiên Nghịch

Chương 912: Bế tắc

25/4/2023 / 0 lượt đọc / 2137 chữ

Một quyền này, Vương Lâm chờ đợi thật lâu, cũng chuẩn bị thật lâu!
 
Lúc này đánh ra, nguyên lực trong cơ thể vận chuyển dung hợp với lực lượng của Cổ Thần. Một quyền này đánh ra phảng phất trời đất biến sắc. Từ xa nhìn lại, nắm tay Vương Lâm và ngón tay khổng lồ kia cách biệt rất nhiều. Nhưng lực lượng một quyền này làm nổi lên gió lốc. Cơn gió lốc này lại hóa thành một con nộ long, rít gào cắn tới đầu ngón tay đang bị sụp đổ.
 
Trong nháy mắt, nắm tay phải Vương Lâm và đầu ngón tay đụng vào nhau.
 
Một tiếng nổ "ầm" vang lên. Thân hình Vương Lâm chấn động. Hắn lập tức lui về phía sau, đạp trên đại lục Tiên Giới liên tục lui ra sau mấy bước. Mỗi một bước lui về phía sau, trên mặt đất để lại một dấu chân thật sâu, kèm theo là những tiếng "bang bang" vang lên.
 
Trái ngược với Vương Lâm, trên ngón tay khổng lồ kia lúc này bắn ra càng nhiều hồng quang. Hồng quang gần như tràn ngập cả ngón tay. Nhất là một quyền vừa rồi của Vương Lâm lại khiến ngón tay bắt đầu "ầm ầm" sụp đổ, cuối cùng bắt đầu tan rã.
 
Sau mấy bước, chân phải Vương Lâm dẫm mạnh một bước về phía sau. Cả người hắn lại lao thẳng đến ngón tay kia.
 
- Rầm! Rầm! Rầm! Rầm!
 
Vương Lâm không chút ngừng lại, liên tiếp đánh ra bốn quyền. Lực lượng của Cổ Thần từ trong cơ thể phát ra, không ngừng đánh lên đầu ngón tay kia.
 
Một lát sau, một tiếng "phịch" vang lên. Đầu ngón tay kia cuối cùng tan rã toàn bộ, hóa thành từng đạo thiên địa nguyên lực tán ra bốn phía. Nó làm thổi lên một mảng lớn bụi đất trên mặt đất, tạo thành một cỗ bão cát khuếch tán ra xung quanh.
 
Trên đỉnh núi có vòng sáng bảy màu bao quanh Thiên Vận Tông, Thiên Vận tử hai mắt lộ ra tia sáng kỳ dị, lẩm bẩm:
 
- Không nghĩ tới kẻ này có pháp bảo như vậy… Lão nâng tay phải vung về phía trước. Lập tức một cơn gió mạnh gào thét xuất hiện trước người hắn. Cơn gió này phát ra ánh sáng bảy màu hóa thành một Phong Long bảy màu. Nó ngửa mặt lên trời rít gào một tiếng, độn không mà đi.
 
Thân thể Phong Long bảy màu này vài trăm trượng, nó di chuyển làm trên Thiên Vận tinh nổi lên một trận gió xoáy. Trận gió quét ngang đại địa cuộn lên bụi đất dày đặc. Ngay cả tầng mây trên không đều bị thổi lùi đi, tùy ý Phong Long bảy màu này gào thét bay qua.
 
Tốc độ nó quá nhanh, gần như chốc lát đã đi tới gần Vương Lâm!
 
Sắc mặt Vương Lâm càng thêm âm trầm nhìn chằm chằm vào Phong Long khổng lồ do ánh sáng bảy màu ngưng tụ mà thành. Thân Phong Long này hoàn toàn từ gió tạo thành, tốc độ rất nhanh. Mà trên thân nó càng tràn ngập một cỗ khí thế hung ác bức người.
 
- Phong Long này tuyệt đối không đơn giản là thần thông biến thành. Bên trong có linh hồn của rồng chân chính!
 
Hai mắt Vương Lâm lóe hàn quang.
 
- Thiên Vận tử… Hắn rốt cuộc có ý nghĩ gì! Một tia cực dương kia, có phải là hắn tính sai hay không… Vương Lâm thầm than. Hắn sống trên đời gặp vô số người. Nhưng duy nhất Thiên Vận tử này lại nửa điểm tâm tư đều không đoán được. Mấy trăm năm trước như thế, mấy trăm năm sau cũng như vậy.
 
Rõ ràng là chính mình tính toán ra, nhưng trên thực tế lại rơi vào sự trù tính của Thiên Vận tử. Lúc này sắc mặt Vương Lâm càng âm trầm, lại càng kiêng kị Thiên Vận tử hơn trước.
 
- Thiên Vận tử… Nếu lúc trước ta không lấy cực dương này, đạo tâm sẽ tràn ngập bóng ma. Nhưng hiện tại lấy cực dương này, lại có cảm giác toàn bộ nằm trong tính toán của Thiên Vận tử. Đây là một cái song cục, lấy hay không lấy đều đã vào bố cục của hắn!
 
Mục đích của Thiên Vận tử rốt cuộc là cái gì. Tính toán như vậy chỉ là khiến cho đạo tâm của ta có sơ hở, có bóng ma không lộ chút sơ hở ngoài tính toán?
 
- Bạch Nguy chỉ sợ rằng vẫn còn tưởng rằng ý niệm nổi bật trong đầu mình có thể làm cho Thiên Vận tử tính sai một lần. Hắn lại không ngờ rằng cho dù là ý nghĩ này cũng đã bị sư tôn tính toán tới.
 
- Cực dương này, bất kể là trong tay ta hay trả lại cho Thiên Vận tử, đạo tâm của ta đều có sơ hở. Có bóng ma không chút sơ hở này, bất kể ta làm thế nào đều là như thế… Bố cục này, rốt cuộc nên phá thế nào?
 
Vương Lâm nhìn Phong Long phía chân trời xa xa đang bay nhanh đến, trong nháy mắt trong đầu hắn xoay chuyển hàng trăm ý nghĩ.
 
- Cho dù là ném đi một tia cực dương này, cũng là vô dụng. Bố cục này không bước vào cũng là bước vào, không có gì thay đổi… Ném thì lại có tác dụng gì, chỉ là mê hoặc chính mình mà thôi… - Càng không thể trả lại cho Thiên Vận tử. Nếu không chẳng khác nào trận chiến này ta hoàn toàn thất bại. Nếu trả lại, vậy lúc trước việc gì nhận lấy… Ài!
 
- Nhưng nếu lúc trước không nhận, cũng vẫn nằm trong kế hoạch của Thiên Vận tử. Hắn đã tính kế tất cả, sắp xếp cho ta một thế cục bế tắc như vậy! Tất cả mọi chuyện này, Thiên Vận tử chắc có nguyên nhân sâu xa… Hoặc là, hiện tại chỉ là hắn tại trên người ta đặt bước đầu tiên… Giống như ngày Bạch Nguy sinh ra cực dương năm xưa, hết thảy chuyện này chỉ là mở đầu!
 
- Ta không biết mục đích của Thiên Vận tử là cái gì. Nhưng nếu biết nhất định phải chống lại, nhất định phải làm cho hắn tính sai một lần. Chẳng sợ là chỉ một lần sai là có thể khiến cho Thiên Vận tử hoàn mỹ này có sơ hở. Mà ta cũng bởi vậy phá được bố cục của hắn, vì chính mình giành được một cơ hội sống sót!
 
Vương Lâm nhìn Phong Long trên không trung càng ngày càng đến gần. Tiếng rít gào của nó đã truyền từ xa tới.
 
- Phá cục! Khiến cho Thiên Vận tử chân chính tính sai một lần!
 
Vương Lâm cảm giác đầu như sắp vỡ tung ra, đủ loại suy nghĩ liên tiếp hiện lên.
 
Giờ phút này, Phong Long trên bầu trời rít gào càng ngày càng đến gần. Một lát sau, không trung bao phủ ánh sáng bảy màu. Phong Long kia bỗng nhiên tiến thẳng đến Vương Lâm. Nó há cái mồm to định từ trên trời giáng xuống cắn nuốt.
 
Hàn quang chợt lóe lên trong mắt Vương Lâm. Nếu là Phong Long này toàn bộ đều là từ thần thông biến thành, hắn còn không thể chống cự. Nhưng bên trong nó có Long Linh thì lại khác. Vương Lâm vĩnh viễn không thể quên được cảnh tượng mình lấy vương miện, thu Hoàng bào Chân Long trong cơ thể Vọng Nguyệt khổng lồ trong hư không.
 
Tay phải Vương Lâm đặt trên túi trữ vật, cắn răng lấy vương miện ra. Nhưng lập tức chân trời truyền đến một tiếng cười dài, chỉ thấy một biển lửa đột nhiên xuất hiện ở xa xa. Biển lửa này tràn ngập hơn một nửa bầu trời, một con Kỳ Lân đỏ thẫm dẫm trên ngọn lửa đi tới.
 
Con Kỳ Lân này cực kỳ uy phong, hai mắt lộ hung quang. Trên lưng nó một lão già gầy gò khoanh chân ngồi. Lão già này là Kiếm Tôn Lăng Thiên Hậu!
 
Ở bên ngoài thân thể Lăng Thiên Hậu, bốn thanh kiếm nguyên thần xoay quanh. Chúng lượn lờ tản mát ra từng đạo kiếm khí ác liệt, xông thẳng trời cao!
 
Đôi mắt hung dữ của con Kỳ Lân kia đảo qua, cũng không nhìn Vương Lâm mà gắt gao nhìn chằm chằm Phong Long bảy màu kia. Trong miệng nó truyền ra từng tiếng rít gào khe khẽ. Nếu không phải có Lăng Thiên Hậu bên cạnh, chỉ sợ nó đã sớm xông lên đánh với Phong Long này!
 
Thân hình Lăng Thiên Hậu nhoáng lên một cái, từ trên người Kỳ Lân nhảy xuống. Lão hướng về một nơi hư vô trên không trung, cười lớn nói:
 
- Thiên Vận tử. Thật không khéo vừa lúc lão phu đi ngang qua nơi này, không nghĩ rằng lại thấy một lần ngươi dạy đệ tử.
 
Thân hình lão rời khỏi Kỳ Lân. Con Kỳ Lân kia lập tức rống to một tiếng, dấy lên một mảnh biển lửa lao thẳng đến Phong Long. Phong Long kia mạnh xoay người, cũng gầm nhẹ một tiếng cùng Kỳ Lân kia giằng co chém giết.
 
Cảnh tượng này quá mức bất ngờ. Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên. Mặt hắn không chút đổi sắc lui ra phía sau vài bước, ôm quyền hướng về Lăng Thiên Hậu nói:
 
- Ra mắt Kiếm Tôn tiền bối.
 
Lăng Thiên Hậu rất sâu sắc liếc nhìn Vương Lâm một cái, trong mắt lộ ra một tia tán thưởng nói:
 
- Có thể tiếp được một chỉ thay trời đổi vận kia của Thiên Vận tử, tu vi của ngươi, rất không tồi!
 
Phong Long bảy màu kia và Kỳ Lân đánh nhau. Từng hồi tiếng nổ "ầm ầm" không ngừng vang lên trong trời đất, làm biến đổi bầu trời một cách dữ dội. Phong Long bảy màu kia vờn quanh, từng trận gió lớn thét gào.
 
Mà Kỳ Lân kia lại càng uy phong. Biển lửa quấn quanh toàn thân, khẽ động là tràn ngập bốn phía như lửa trời cháy lan đồng cỏ. Gió nổi lên chẳng những không làm biển lửa tiêu tan mà ngược lại khiến thế lửa lớn hơn.
 
Nhưng Phong Long bảy màu này từ gió tạo thành, vốn là vô hình. Cho dù là sụp đổ, chỉ khoảng nửa khắc lại ngưng tụ thân thể một lần nữa. Giống như là có được long thân không thể tiêu diệt!
 
Như vậy, hai con thú này ngang sức ngang tài. Lực chấn động khổng lồ không kém chút nào so với hai tu sĩ đại thần thông đánh nhau!
 
Vương Lâm đứng trên mảnh vỡ Tiên Giới. Chân hắn đạp một cái lập tức mảnh vỡ Tiên Giới này bỗng thu nhỏ lại, xoay quanh phòng hộ bên ngoài thân thể hắn. Đối với lời nói của Lăng Thiên Hậu, Vương Lâm bình tĩnh trả lời:
 
- Cảm ơn tiền bối khen ngợi. Việc hôm nay vãn bối cũng không hiểu ra sao. Không biết đắc tội sư tôn ở chỗ nào khiến cho ông ấy thi triển thần thông muốn chém vãn bối ở đây!
 
Lăng Thiên Hậu cười ha hả, nói:
 
- Loại chuyện này lão phu đã gặp rất nhiều. Năm xưa… Không đợi Lăng Thiên Hậu nói hết, lập tức giữa đất trời bỗng nhiên quanh quẩn tiếng nói tang thương.
 
- Lăng Thiên Hậu, ngươi quá lắm lời! Tất cả mọi chuyện đều có thể nhịn, nhưng việc của Thiên Vận Tông ta, ngươi không có lý do can thiệp. Trong vòng ba giây, nếu ngươi không rời đi, đừng trách lão phu ra tay đuổi ngươi đi!
 
Lăng Thiên Hậu mí mắt khẽ lật, hừ lạnh một tiếng, quát:
 
- Thiên Vận lão nhi! Chẳng lẽ Kiếm Tôn ta sợ ngươi sao! Ngươi muốn chiến liền chiến. Ta thật muốn nhìn xem ngươi so với năm xưa cao hơn bao nhiêu!