Xin chào!
Hãy Đăng ký Thành viên để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện,... Chỉ mất một xí thời gian thôi là bạn đã có trải nghiệm perfect rồi, hãy cùng khám phá nhé! Tham gia Đăng nhập vào tu chân giới nào
Tất nhiên họ sẽ truy kích, như vậy, khó tránh khỏi sẽ tính sai vài chồ. Dù sao trong thiên địa này, có rất ít người tính toán toàn vẹn được.
Cho dù là Vương Lâm, gặp phải chuyện tương tự sợ là cũng rất khó để trong phút chốc đã kịp phản ứng, biết được đây là kế hoãn binh.
Thiếu phụ này có thể trong thời gian rất ngắn nhận ra điều đó cũng là rất hiếm có. Nàng bỏ qua không truy kích nữa, tiến sâu vào trong lòng đất. Hành động này bị Vương Lâm cảm ứng được, khóe miệng hắn liền hiện lên nụ cười lạnh.
Lúc này trong địa hỏa chủ mạch đang tràn ngập hai loại ý chí, một loại là của địa hỏa chủ Long hồn, loại còn lại là của bổn nguyên chân thân.
Hiện tại, đến lượt ta ra tay rồi!
Vương Lâm ánh mắt lóe lên. Hắn tuyệt không cho phép có người tới quấy rầy bổn nguyên chân thân đang cắn nuốt. Lần thôn phệ này đối với hắn mà nói có ý nghĩa cực kỳ trọng đại. Đây là cơ hội cho bổn nguyên thay đổi, nhất là đối với người từ động phủ giới đi tới Tiên Cương đại lục như hắn mà nói, lần thay đổi này sẽ làm thực lực của hắn tăng mạnh!
Thân thể hắn nhoáng lên một cái, sóng gợn quanh quần dưới chân, trong tích tắc liền hoàn toàn biến mất.
Thiếu phụ kia đang cấp tốc lao về phía trước, được mặt quỷ bao phủ bên ngoài thân thể, tốc độ phi hành cực nhanh. Giờ phút này đang đi về phía trước, bỗng nhiên nội tâm nàng chấn động, thân thể không chút nghĩ ngợi nhoáng lên tránh sang một bên. Ngay sau đó. Một đạo huyết quang gào thét xuyên qua vị trí nàng vừa đứng trước kia, đâm vào bên trong mặt quỷ, ầm ầm xuyên tới, rơi vào địa hỏa chủ mạch, phát ra tiếng nổ vang. Đó là một thanh Huyết Kiếm!
Trên Huyết Kiếm này tỏa ra một luồng sát khí ngập trời, mà ở trong đó, còn mơ hồ tồn tại khí tức của Đạo Cổ nhất mạch!
Trong tích tắc khi nhìn thấy Huyết Kiếm này, thần sắc thiếu phụ đột nhiên đại biến!
Huyết Sát Kiếm trong Đạo Cổ thất kiếm! Ngươi không phải là tu sĩ!
Thiếu phụ này xoay phắt người, chỉ thấy Huyết Kiếm kia lại nhoáng lên lần nữa. Bay về phía ánh mắt thiếu phụ này đang nhìn tới. Nơi đó sóng gợn lan ra, thân ảnh Vương Lâm bước ra.
Huyết Sát Kiếm.
Vương Lâm ánh mắt lóe lên. Hắn đã đạt được truyền thừa của Diệp Mịch, chẳng qua lại thiếu mất con mắt trái, trí nhớ không toàn vẹn, không biết nhiều chuyện liên quan tới thanh Huyết Kiếm này. Hắn chỉ biết Diệp Mịch được Đạo Cổ hoàng tôn ban tặng, còn tên cụ thể của nó thì không biết.
Sau khi hiện thân, Vương Lâm không nói gì mà giơ tay phải điểm một chỉ lên bầu trời. Lập tức từng luồng ánh sáng bảy màu sáng bừng lên bên trong địa hỏa chủ mạch này, trong tích tắc đã áp sát hóa thành một thanh trường thương bảy màu ở trước người hắn.
Thanh thương này gào thét lao thẳng tới thiếu phụ kia.
Thiếu phụ này hừ lạnh một tiếng, tay phải giơ lên tùy ý vung về phía trước. Lập tức mặt quỷ bên ngoài thân thể nàng phát ra tiếng gào thét kinh thiên, trực tiếp lao ra, hướng về cây trường thương bảy màu kia mà cắn nuốt.
Hầu như chỉ trong chớp mắt, thần thông của song phương đã đụng vào nhau. Trường thương bảy màu kia căn bản cũng không có chút lực chống cự nào, lập tức bị mặt quỷ khổng lồ cắn một cái rồi nuốt sạch, sau đó nhằm hướng Vương Lâm lao tới.
Sát khí trong mắt thiếu phụ kia càng đậm, cất bước tiến về phía trước, mang theo mặt quỷ kia chạy thẳng tới hướng Vương Lâm.
Ngươi tự mình tới đây thì lưu lại luôn đi!
Giọng nói âm lãnh vang vọng trong địa hỏa chủ mạch này, truyền vào tai Vương Lâm.
Vương Lâm lui về phía sau, tay áo vung lên. Lập tức kia Huyền La kim ấn rít gào bay ra đánh thẳng tới mặt quỷ kia.
Từ trong kim ấn tỏa ra khí tức cường hãn, hơn nữa còn ẩn chứa một tia lực lượng của Huyền La, giờ phút này trong tích tắc đã tới gần mặt quỷ, ầm một tiếng liền nổ tung. Mặt quỷ kia phát ra tiếng kêu thê lương, tan thành mây khói trước mắt Vương Lâm.
Kim quang vạn trượng bùng lên, kim ấn kia nhằm về phía thiếu phụ kia đánh tới. Trong nháy mắt khi nhìn thấy kim ấn này, thiếu phụ hít sâu một hơi, đồng tử trong hai mắt co rụt, thân thể sững lại.
Cùng lúc đó, ánh mắt Vương Lâm lóe lên, thân thể nhanh chóng lui về phía sau, biến mất bên trong địa hỏa chủ mạch ở sau lưng hắn. Đồng thời, kim quang liền trở nên ảm đạm. kim ấn ngừng tiến về phía trước, cùng Huyết Kiếm hoàn toàn biến mất.
Chớ đuổi theo nữa, tại hạ đối với Đại Hồn Môn không có địch ý, chẳng qua là muốn tu luyện một môn thần thông, cần mượn địa hỏa mạch dùng một chút!
Giọng nói của Vương Lâm sau khi rời đi còn vang vọng bốn phía nơi này, truyền vào tâm thần thiếu phụ kia.
Thiếu phụ này đứng đó, trầm mặc hồi lâu.
Nàng ở trong tích tắc vừa rồi cảm nhận được khí tức khiến nàng kinh hãi của Đại Thiên Tôn truyền ra từ bên trong kim ấn. Luồng khí tức này, khiến nàng liên tưởng tới rất nhiều việc.
Hồi lâu, hàn quang trong mắt thiếu phụ này lại bốc lên.
Dù có Pháp Bảo được Đại Thiên Tôn ban tặng thì đã sao! Người này có Huyết Kiếm kia. Hiển nhiên là Đạo Cổ nhất mạch, như vậy này thân phận Đại Thiên Tôn ban tặng Pháp Bảo này đã quá rõ ràng rồi!
Đại Thiên Tôn của Cổ Quốc mặc dù cũng cường đại nhưng còn chưa quản được Tiên Tộc ta! Mặc dù ta phán đoán sai lầm, sau lưng người này là Đại Thiên Tôn của Tiên Tộc, nhưng hắn muốn động tới địa hỏa chủ mạch của Đại Hồn Môn, bị ta đuổi giết cũng là chuyện đương nhiên. Chuyện này về lý ta vẫn đúng, mà không phải là muốn giết hắn, chẳng qua chỉ muốn ngăn cản. Cho dù là Đại Thiên Tôn cũng không thể chẳng phân rõ phải trái như thế!
Thiếu phụ này lầm bẩm, ngẩng phắt đầu. Lại một lần nữa lao vào sâu trong địa hỏa chủ mạch.
Nữ tử này tính cách vô cùng quyết liệt, có thể đạt tới tu vi hiện nay cũng có liên quan rất lớn tới tính cách rất khó bỏ cuộc của nàng. Giờ phút này dù bị kia kim ấn chấn kinh nhưng rất nhanh đã hạ quyết tâm.
Điểm này Đỗ Thanh còn lâu mới có thể sánh bằng.
Ở một vị trí khác trong địa hỏa mạch, Vương Lâm dựa vào ý chí của bổn nguyên chân thân ở nơi này cảm nhận được hành động của thiếu phụ này, thầm than một tiếng.
Tu sĩ chân chính bước vào Không Kiếp đều là hạng người tâm chí kiên định, một cái Pháp Bảo do Đại Thiên Tôn dùng thần thông ngưng tụ không dễ gì khiến họ lùi bước. Cũng được, nếu nàng không lùi, vậy thì thử xem rốt cuộc tốc độ nhanh của ai nhanh hơn!
Ánh mắt Vương Lâm lộ vẻ kiên định, thân thể thoáng một cái liền hoàn toàn biến mất.
Sâu trong địa hỏa chủ mạch, bên trong đầu của chủ long hồn, bổn nguyên chân thân của Vương Lâm đang không ngừng mà hấp thu cắn nuốt. Tiếng gầm thét và giãy giụa của long hồn tựa như cũng hư nhược đi không ít.
Chân thân của Vương Lâm ở trong đầu long hồn lúc này chỉ còn có mái tóc vẫn là lông Chu Tước nhưng giờ phút này cũng là từ chân tóc cũng từ từ xuất hiện màu đen.
Màu đen này như có ô quang bao phủ, từ từ lan dọc theo sợi lông Chu Tước, một khi nó lan hết toàn bộ thì bổn nguyên chân thân lúc này đã hoàn toàn ngưng tụ thành!
Thời gian từ từ trôi qua, bổn nguyên chân thân của Vương Lâm đã hoàn toàn quên hết mọi nguy cơ bên ngoài, toàn bộ tâm thần đều dung nhập vào việc cắn nuốt và hấp thu. Hắn đang chạy đua với thời gian, tranh đoạt từng tích tắc. Nếu thiếu phụ kia tới vào lúc hắn còn chưa ngưng tụ hoàn toàn được chân thân thì Vương Lâm lần này đã hoàn toàn thất bại, công sức đổ xuống sông xuống biển.
Muốn tìm một cơ hội như thế này nữa là một chuyện cực kỳ khó khăn!
Bổn tôn của hắn liên tục hiện ra trước mặt thiếu phụ kia, ngăn cản nàng tiến về phía trước, thi triển đủ loại thần thông. Nhưng thiếu phụ này mấy lần sau căn bản là coi như không nghe không thấy, toàn lực bay nhanh vào sâu trong địa hỏa chủ mạch.
Thời gian chớp mắt đã trôi qua mấy giờ. Khoảng cách giữa thiếu phụ kia tới nơi này càng ngày càng gần.
Bổn nguyên chân thân của Vương Lâm ngồi trong đầu long hồn. Lúc này nó đã suy yếu tới một mức độ nhất định, tiếng gầm thét cũng từ từ giảm bớt. Thân hình giãy giụa yếu dần.
Nhưng rất cả chỉ là biểu hiện bên ngoài. Hai mắt long hồn nọ lúc này đột nhiên tỏa ra ánh sáng chói mắt. Nó ngẩng phắt đầu, phát ra một tiếng gầm cực mạnh, thân hình đã mơ hồ yên tĩnh đi lúc này lại chấn động.
Cùng với tiếng gầm thét này, thân thể khổng lồ của chủ long hồn này tỏa ra hỏa quang vạn trượng, tràn ra biển lửa ngập trời, nhanh chóng co rút lại với một tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.
Thân thể từ lớn tới vô cùng trong tích tắc liền hóa thành vạn trượng, ngàn trượng, trăm trượng, mười trượng!
Trả giá đất để co rút thân thể lại, chủ long hồn này bộc phát ra một lần phản kháng cực mạnh. Thân hình nó trong chớp mắt đã hóa thành mười trượng, năm trượng, ba trượng, một trượng!
Vừa điên cuồng co rút lại, ý chí lực của nó cũng ngưng tụ áp súc lại, cuối cùng khi đạt tới một trượng liền ầm ầm đè ép tới một lần nữa, hóa thành một quầng lửa lớn cỡ một nắm tay!
Chân thân của Vương Lâm vào tích tắc khi long hồn đang co rút lại liền bị đây ra. Tới khi thân thể long hồn chỉ còn là một ngọn lửa cỡ nắm thay, nó mang theo một lần tấn công điên cuồng cuối cùng lao thẳng về phía mi tâm chân thân của Vương Lâm.
Ầm một tiếng, quầng sáng đó đụng vào mi tâm chân thân của Vương Lâm, trong nháy mắt dung hợp, chui vào trong cơ thể hắn!
Trong nháy mắt khi quầng sáng này tiến vào, thần thức của Vương Lâm lập tức ầm vang, giống như lại trở thành phàm nhân, giống như một con thuyền nhỏ giữa biển khơi đầy bão tố.
Một luồng ý chí cực kỳ cường đại giáng xuống, như muốn đánh tan thần thức của Vương Lâm, giống như muốn chiếm cả bổn nguyên chân thân của hắn. Luồng ý chí này chính là ý chí của hỏa long hồn. Nó bỏ qua thân thể bản thân, hóa thành quầng sáng cỡ nắm tay này, điên cuồng muốn đoạt xá, chiếm lấy bổn nguyên chân thân của Vương Lâm!
Nó muốn biến chân thân này thành nơi chứa ý chí của nó.
Ý chí này vô cùng mạnh mẽ, giáng vào thần thức của Vương Lâm giống như một bàn tay khổng lồ đang chuẩn bị bóp nát tắt cả. Bên trong ý chí này tồn tại một vẻ bất khuất, còn như có cả tiếng gào thét như muốn khiêu chiến cả thiên địa.
Vương Lâm mơ hồ cảm thấy nhiệt độ. Nhiệt độ này kết hợp với ánh sáng hóa thành hỏa diễm trong thiên địa!
Ý chí trong hỏa diễm này mang theo ý muốn thiêu đốt tất cả, thậm chí thiêu đốt cả bản thân, mang theo vẻ điên cuồng, mang theo ý chí nghịch thiên không nói lên lời, bừng bừng bốc cháy trong thế giới này.
Nó muốn thiêu đốt thần thức của Vương Lâm, khiến toàn bộ biến thành tro tàn!
Hỏa diễm! Vương Lâm ra minh ngộ hỏa bổn nguyên cũng không phải là từ Chu Tước mà từ trong tâm của ánh nến. Ánh nến đó lắc lư trong gió. Bên trong có hỏa diễm!
Gió dù thét gào nhưng vẫn không thể thổi tắt ánh nến. Ánh nến lung lay như lúc nào cũng có thể tử vong, hóa thành một làn khói xanh bay lên nhưng mỗi lần gió tới, ánh nến đều phản kháng, đều lay động kịch liệt. Nó không cam lòng chết đi, không cam lòng hóa thành một làn khói xanh!
Hỏa bổn nguyên Vương Lâm ta minh ngộ chính là ý chí này! Là ý chí của ánh nến! Đó cũng là ý chí tu đạo của Vương Lâm ta! Cả đời Vương Lâm ta đều là nghịch thiên mà tiến!
Ý chí của ta ngươi dám diệt sao, ngươi có thể diệt sao?
Bổn nguyên chân thân của Vương Lâm bỗng nhiên mở bừng đôi mắt, bên trong tràn ngập hỏa diễm, miệng phát ra một tiếng gầm thét, thần thức trong cơ thể cũng bất khuất đối kháng với ý chí của hỏa long hồn này!
Giống như ngọn nến, giống như ánh nến!