Xin chào!
Hãy Đăng ký Thành viên để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện,... Chỉ mất một xí thời gian thôi là bạn đã có trải nghiệm perfect rồi, hãy cùng khám phá nhé! Tham gia Đăng nhập vào tu chân giới nào
Ngay nháy mắt hắn lao vào đám mây, một tia lôi điện tử hồng lập tức bắn vào người hắn. Mặt hắn lúc này vừa thống khổ vừa sung sướng, chỉ có điều, không bao lâu, ráng mây mỏng manh nhạt nhòa còn sót lại đã tiêu tan… Người đàn ông ngơ ngác đứng giữa không trung, mặt âm u buồn bã, hắn dùng thần thức đảo qua, nhưng ngoại trừ tháp băng kia, không phát hiện một tu sĩ nào tồn tại, chỉ có một đạo kim quang, khi hắn dùng thần thức dò xét, không ngờ lại thấy đau đớn đành thu về, khi dò xét lại, đạo kim quang kỳ lạ kia đã biến mất.
Lòng trùng xuống, hắn ôm quyền cao giọng:
-Thưa vị đạo hữu có thể dẫn dắt được thiên kiếp, tại hạ Âu Chí Chu Tước quốc, mong đạo hữu hỗ trợ dẫn lại kiếp này, Âu mỗ tất có thâm tạ!
Đợi thật lâu, cũng không thấy tứ phía có phản ứng gì, người đàn ông trung niên thầm than, lại tức giận hừ một tiếng, đảo một bàn tay, lại nghe từ phía xa xa có tiếng kêu thảm, một cánh tay thô to còn vương máu lam đang chảy từ xa xa bay tới, bị hắn bắt vào tay, hừ một tiếng, cánh tay nháy mắt vỡ vụn.
Con thú đầu người mình rắn kia chỉ còn lại một tay, trên đầu vẫn là cô nương áo trắng, ánh mắt tuy vẫn bình tĩnh nhưng điểm theo vài tia phẫn nộ.
- Nếu không có con súc sinh này phá hỏng chuyện tốt này của ta, hôm nay thần công Âu mỗ tất đại thành, lấy một cánh tay của nó đã xem như Âu mỗ rất khoan hồng độ lượng. Hồng Điệp, ngươi tự mình biết đi!
Gã hừ lạnh, chậm rãi nói.
Hồng Điệp không nói gì, sáu bảy người phía sau nàng cũng là giận mà không dám nói.
Người đàn ông trung niên khẽ động thân, đã lại đứng phía sau Hồng Điệp, lại quay trở về bộ dáng bệnh tật như cũ.
Đại bộ phận tu sĩ liên minh tứ phái đã bỏ mình sau một năm bao vây tiễu trừ, chỉ còn một bộ phận nhỏ mai danh ẩn tích, quy ẩn giang hồ ở nơi Tuyết Vực này.
Thời gian chậm chậm trôi qua, xuân đi thu đến, Hồng Điệp ở lại tân Tuyết Vực quốc này một năm, sau đó theo người đàn ông trung niên kia đi Chu Tước quốc.
Còn Vũ Đỉnh, tu sĩ Tuyết Vực đã tiến hành tìm kiếm quy mô cực lớn, nhưng cuối cùng hình như không tìm thấy, bọn họ phân tích, hẳn là đang nằm trong tay tu sĩ liên minh tứ phái.
Lãnh thổ vốn thuộc về liên minh tứ phái, sau khi bị tu sĩ Tuyết Vực chiếm đóng, đại lượng phàm nhân Tuyết Vực quốc bắt đầu di chuyển, gió tuyết vẫn cứ thổi, khiến cho tân Tuyết Vực quốc này vẫn chìm trong giá lạnh.
Tu sĩ Tuyết Vực quốc dựng lên những tháp băng tuyết san sát tại nơi này. Ba năm sau, toàn bộ phiến đại địa này hoàn toàn trở thành Tuyết Vực tân quốc.
Thời gian lại mải miết trôi đi, năm năm sau, cách biên giới Tuyết Vực quốc khoảng chừng hơn ba vạn dặm, trên một băng nguyên, ánh sáng bảy sắc lóe lên, một bóng người hư ảo dần dần hiện ra.
Đó là Vương Lâm!
Hạt châu thiên nghịch sau khi hấp thu ngũ hành thổ tinh sinh ra một biến hóa kỳ dị. Nếu như bình thường, mặc dù Vương Lâm tránh được thiên nghịch bên trong hạt châu, thì cũng quyết không thể kéo dài đến năm năm.
Nhưng sau khi thổ thuộc tính đại viên mãn, thời gian Vương Lâm có thể lưu lại ở bên trong không gian thiên vượt xa trước kia.
Một điều tối trọng yếu nữa là, hôm nay ngũ hành thổ thuộc tính của hạt châu đã viên mãn, điều này cũng sinh ra một loạt biến hóa, đáng ra vốn bên trong không có linh khí, không ngờ lần này lại có một tia linh khí tồn tại.
Linh khí này, so với bên ngoài thì tinh thuần hơn. Có điều Vương Lâm chưa từng thấy qua tiên giới khí bao giờ, cho nên không thể so sánh, nhưng theo cảm nhận của hắn, thì có lẽ kém hơn tiên giới khí một chút.
Ngoài ra, biến hóa lớn nhất, là không gian thiên nghịch này xuất hiện những vệt sáng dài, chúng ngưng kết toàn bộ lại thành một thể, giữa không trung bên trong không gian thiên nghịch hình thành năm quang đoàn thật lớn.
Năm quang đoàn này, có ba cái lóe ra ánh sáng màu vàng rực rỡ hào quang, còn một cái, tuy cũng có hào quang lấp lóe nhưng rất ảm đạm, còn quang đoàn cuối cùng kia thì hoàn toàn u ám mịt mờ, không phát ra ánh sáng gì.
Mấy năm nay ở trong không gian thiên nghịch, Vương Lâm luôn luôn quan sát năm quang đoàn này. Với tài trí của hắn, hiển nhiên đoán ra được, năm quang đoàn này và việc hạt châu thiên nghịch hấp thu ngũ hành thuộc tính có liên quan rất lớn đến nhau.
Thậm chí, năm quang đoàn này, còn rất có thể chính là đại diện cho ngũ hành chi linh mà hạt châu thiên nghịch có được. Ba quang đoàn rực rỡ kia là thủy, hỏa, thổ ba thuộc tính.
Quang đoàn lập lòe kia chắc là đại diện cho thuộc tính mộc.
Còn quang đoàn mờ mịt ảm đạm sau cùng chắc là thuộc tính kim.
Sau mấy năm ở trong không gian thiên nghịch quan sát, dần dần hắn có một cảm giác rất kỳ dị. Năm quang đoàn này cũng không phải vô tri vô giác, mà có lẽ còn ẩn chứa một sinh mạng nào đó.
Nếu là người khác, mặc dù tu vi có thể cao hơn Vương Lâm một chút, chỉ sợ cũng rất khó nhận ra điều này. Vương Lâm cũng là một lần trong lúc tu luyện ý cảnh, lấy đặc thù khi tu luyện ý cảnh luân hồi sinh tử của thiên đạo, cảm nhận được bên trong quang đoàn này, không ngờ lại có sức sống!
Phát hiện này khiến cho hứng thú của hắn đối với năm quang đoàn này tăng lên nhiều.
Tư Đồ Nam đã từng kể, năm đó, khi hạt châu thiên nghịch xuất hiện, ở Chu tước quốc lại bị cao thủ ở đây và cao thủ các tinh cầu khác nhìn thấy, khiến hắn đã lâm vào cửu tử nhất sinh, thân thể toái diệt, Nguyên Anh tiến nhập vào trong thiên nghịch, may mắn chưa chết.
Trải qua một loạt biến hóa, cuối cùng tránh được tu sĩ này đuổi giết. Vô số năm sau, nằm trong bụng một con phi điểu cho đến khi bị Vương Lâm nhặt được.
Hôm nay nghịch thiên châu đã bị Vương Lâm giữ đến hơn bốn trăm năm, nhưng hắn thủy chung vẫn chưa thể đoán được tác dụng thật sự của hạt châu này. Xem ra hạt châu này chỉ có thể kéo dài thời gian ở mức độ nhất định và có thể biến đất, nước thông thường trở nên có chứa linh lực thôi.
Công hiệu đó, với một tu sĩ cấp bậc dưới Hóa Thần kỳ có tác dụng thật lớn, nhưng đối với Hóa Thần kỳ tu sĩ trở lên thì cũng chẳng có ý nghĩa nhiều lắm.
Dù sao những người có thần thông chân chính, linh khí thế gian này họ không thể thổ nạp được, chỉ có những tiên giới khí kia mới có thể khiến họ động tâm. Do đó, hạt châu này chế tạo ra linh khí, đối với bọn họ cũng chẳng đáng động tâm lắm.
Chỉ có không gian thiên nghịch kia là có thể xem trọng hơn một chút. Nhưng nếu chỉ dựa vào điểm này mà dẫn tới sự tranh đoạt như điên dại của tu sĩ Chu Tước quốc và các tu sĩ đứng đầu các tinh cầu tứ phương khác thì không thể.
Vương Lâm cho rằng, hôm nay mình chưa phát hiện ra diệu dụng của nghịch thiên châu, diệu dụng ấy mới là nguyên nhân dẫn tới một đám tu sĩ thần thông kia tranh cướp.
Tư Đồ Nam cũng đã từng nói, dựa theo nhiều năm nghiên cứu phân tích của hắn, chỉ khi nào ngũ hành chi linh hội tụ đầy đủ, nghịch thiên châu mới có thể thực sự nhận chủ. Tới lúc đó, thần thông kỳ diệu kia có lẽ sẽ hiện ra một ít.
Cho đến giờ, hứng thú của Vương Lâm đối với diệu dụng thật sự của nghịch thiên châu, theo thời gian bốn trăm năm, chưa bao giờ giảm, ngược lại ngày càng sâu đậm.
Hắn thậm chí còn tưởng tượng, năm quang đoàn này, liệu có thể hay không biến thành ngũ hành chi linh như của cô nương áo trắng kia?
Đương nhiên, điều này vẫn chỉ là phỏng đoán mà thôi!
Đứng trên địa phận Tân Tuyết Vực quốc, Vương Lâm cảm khái nhìn tứ phía. Mấy năm nay ở trong không gian thiên nghịch, trừ việc quan sát ngũ hành quang đoàn, hắn cũng chỉ ngồi im lặng, dần dần cảm ngộ thiên đạo luân hồi của mình.
Theo lý mà nói, thời gian hắn ở trong không gian thiên nghịch cũng đã vượt quá hiện thực mười năm. Nhưng dường như dưới ý cảnh sinh tử luân hồi của thiên đạo, lần này nghịch thiên châu nghịch biến thời gian cũng mất tác dụng.
Bên ngoài trải năm năm, bên trong cũng đã trải qua thời gian rất dài như cũ, hay vẫn là năm năm?
Điều này khiến hắn hơi khó hiểu. Giờ phút này, hắn cảm nhận rất rõ tu vi của chính mình bây giờ, chỉ cần bốn năm nữa thể hội sinh tử ý cảnh, là có thể bước vào Hóa Thần chi kỳ, trở thành tu sĩ thần thông thực sự.
Hắn tin tưởng, khi mình đạt tới Hóa Thần kỳ tu vi, nếu gặp lại lão phụ nhân Hóa Thần trung kỳ kia, thì mình dù không dùng đến thiên kiếp cũng có thể đường hoàng nghênh chiến một trận.
Lúc này, từ không gian thiên nghịch đi ra, Vương Lâm cũng là bất đắc dĩ, hạt châu thiên nghịch biến hóa liên tục, ở bên trong đó năm năm đã là cực hạn, trong một thời gian ngắn nữa không thể quay lại.
Thở dài một tiếng, hắn vẫn chưa phi hành mà thong thả đi về phía trước. Cái mũ rơm trên đầu hắn đã cất đi từ lâu, cứ đi bộ như thế trên cánh đồng băng tuyết.
Gió tuyết đập vào mặt lạnh buốt như cắt thịt, Vương Lâm thở thật sâu. Một lúc lâu sau, trong tầm mắt hắn xuất hiện một tòa thành băng.
Bên giữa trung tâm thành trì này, có một tòa tháp thật lớn đến hơn ba mươi tầng, trên đỉnh tháp có một viên châu tỏa ra ánh sáng kỳ dị.
Phiến đại địa này đã trở thành tân quốc của Tuyết Vực tu sĩ. Với việc này, Vương Lâm không có quyền can thiệp, hắn chỉ muốn tìm một nơi nào đó lẳng lặng bình an vượt qua bốn năm quan trọng này.
Tiến vào tòa thành băng, thoạt nhìn hắn không ngờ lại hoàn toàn là phàm nhân .