Tiên Nghịch

Chương 1352: Tu sĩ hư hỏa!

25/4/2023 / 0 lượt đọc / 2731 chữ

Hơn hai mươi đài cao như một sức manh vô hình kéo đi, với một phương thức và một tốc độ không thể nào giải thích được, ở bên trong đám sương mù này nhanh chóng bay về phía trước. Tốc độ của những đài cao này nhanh không kém gì tốc độ toàn lực của tu sĩ thiên nhân suy kiếp.
 
Những đài cao quỷ dị này chuyển động khiến cho vùng đất cổ mộ này tràn ngập những dấu vết thần bí không thể nhận biết được. Vương Lâm đứng ở trên đài cao, đón những ngọn gió thổi với tốc độ cực nhanh , khiến cho tóc hắn bị thổi bay lên.
 
Sương mù giống như là những sợi tơ nhanh chóng bay lướt qua thân thể hắn, hai mắt Vương Lâm lộ vẻ trầm ngâm. Từ sau khi hắn tiến vào vùng đất cổ mộ này, hắn vẫn liên tục quan sát.
 
Hết thảy mọi thứ này cực kỳ quỷ dị, trước khi nhận biết được rõ ràng, Vương Lâm không muốn có hành động gì sơ suất. Hắn muốn xem rốt cuộc những đài cao này sẽ đưa mình đến chỗ nào.
 
Còn về biển sương mù phía dưới, vô biên vô hạn, lại càng không biết nó sâu tới cỡ nào, nhưng trong khi đài cao bay nhanh đi, Vương Lâm cũng mơ hồ cảm giác được bên trong biển sương mù này hình như có một cặp mắt đang nhìn tất cả những tu sĩ bị bao phủ bên trong.
 
- Số lượng người tiến vào cổ mộ này chắc chắn không ít, nhưng đã bị tách ra. Có lẽ những người khác cũng giống như chúng ta, cũng đứng ở trên những đài cao này rồi bị đưa đi…
 
Trong lúc trầm ngâm, thời gian chầm chậm trôi qua, thiên địa dường như tràn ngập những tiếng than khóc nức nở do những đài cao bay nhanh phát ra, không biết đã đi được bao xa… Mấy canh giờ sau, hai mắt Vương Lâm bỗng nhiên nhìn về phía trước bỗng nhiên sững lại. Phía trước mặc dù vẫn còn sương mù, nhưng sương mù này cũng có chút vặn vẹo, hắn chưa kịp nhìn kỹ, thì những đài cao này đã ầm ầm đi vào bên trong đám sương mù vặn vẹo kia.
 
Thiên địa phía trước đột nhiên biến đổi, từng trận tiếng kinh hô đột nhiên từ trong miệng những tu sĩ tâm thần bị chấn động truyền ra. Vị trí xuất hiện của đám người Vương Lâm hai mươi lăm người không ngờ chính là một chỗ dường như từ rất lau về trước bị phong ấn bên trong cổ mộ này, vô số năm không có bất cứ một kẻ nào bước vào!
 
Phạm vi nơi này ước chừng hơn mười vạn trượng, ngoài rìa bốn phía toàn bộ đều là những vùng không gian bị xé rách vặn vẹo, hình thành một cái nhà tù rất lớn, đem nơi này hoàn toàn nhốt ở bên trong.
 
Những đài cao của đám người Vương Lâm từ bên trong một không gian bị xé rách bay ra, thiên địa hiện ra trước mắt hắn chỉ có một màu đỏ bao phủ! Bầu trời bị phong ấn này là màu đỏ, mặt đất không phải là sương mù mà là mặt đất thật sự, trên đó những con sông nhỏ nước sông toàn bộ đều màu đỏ như máu!
 
Từng trận mùi máu tanh không ngừng tràn ra.
 
Ở trung tâm của mặt đất này có một thân ảnh rất lớn. Đây là một Cổ Thần ước chừng cao mấy ngàn trượng! Hắn đang quỳ ở nơi đó, thần sắc dữ tợn, trên mi tâm có một cái lỗ lớn, máu như thể vĩnh viễn vô tận theo mắt hắn chảy xuống, rơi trên mặt đất.
 
Đầu gối của hắn đã vỡ, có thể nhìn thấy những khớp xương đen kịt ở bên trong, hiển nhiên không biết đã từ bao nhiêu năm trước, hắn không muốn quỳ, nhưng đã bị người ta đánh nát đầu gối, không thể không quỳ!
 
Hắn quỳ gối, khom mình, trên lưng không ngờ mang theo một khối đài cao bị vỡ rộng ngàn trượng. Đài cao bị vỡ này toàn bộ đỏ như máu, trên đó còn có vô số sương máu vờn quanh, không nhìn thấy rõ chỗ sâu bên trong. Nhưng mơ hồ cũng có một cấm chế bạo ngược từ bên trong đám sương mù lóe ra, giống như là để phong ấn.
 
Ở xa về phía bên phải Cổ Thần, còn có một thân ảnh ước chừng bốn trăm trượng quỳ ở đó, thân ảnh này trên đỉnh đầu có một chiếc sừng, thần sắc dữ tợn, mát trái còn lưu lại vẻ điên cuồng và không cam lòng, mắt phải trống trơn, đã bị người ta móc đi, có máu tươi từ trong hốc mắt chảy ra.
 
Bên trái Cổ Thần là một Cổ Yêu cao ba trăm trượng cũng quỳ xuống, mắt trái trống trơn, mắt phải còn sót lại sự sợ hãi nồng đậm.
 
Cổ Thần cõng khối đá, Cổ Yêu, Cổ Ma quỳ ở hai bên, giống như đang bái lạy khối đá vỡ kia, cảnh tượng quỷ dị này làm rung động lòng người. Nhưng cái thật sự khiến cho tu sĩ kia truyền ra tiếng kinh hô chính là ở trên mặt đất này, ngoài những dòng sông máu kia, còn có chi chít những thân ảnh đang ngẩng đầu lấy đôi mắt đỏ nhìn chằm chằm vào những vị khách không mời đột nhiên xuất hiện ở vùng đất bị phong ấn này.
 
Không dưới mấy vạn mãnh thú hình người hoàn toàn tràn ngập toàn bộ mặt đất bị phong ấn này, trong số đó có không ít con đang uống nước trong những dòng sông đỏ như máu kia, còn có một bộ phận đang đánh nhau, nhưng ngay khi đám người Vương Lâm xuất hiện, toàn bộ đều ngẩng đầu lên.
 
Sau một khoảnh khắc tĩnh mịch, những con mãnh thú trên mặt đất kia lập tức phát ra những tiếng rống kinh thiên động địa. Mấy vạn mãnh thú đòng thời gào lên, hóa thành một đợt sóng gào thét trực tiếp quét ngang qua những người trên không trung!
 
Một vài tu sĩ tu vi không cao lắm, lúc trước đã bị thương trong tiếng ầm ầm bị cơn sóng kia tấn công vào trong cơ thể, phun ra máu tươi, còn có hai người thân thể trực tiếp bị bắn ra, rơi xuống phía dưới.
 
Bọn họ chưa kịp vùng vẫy liền bị một đám gần một ngàn con mãnh thú lao lên xé xác, trở thành một đám thịt tiêu tan.
 
Mãnh thú trên mặt đất điên cuồng nhảy lên, lao thẳng tới mọi người. Nhưng sau khi đã trải qua trận đáng với mấy ngàn quái thú lúc trước, những tu sĩ này đã biết được điểm tốt của những mãnh thú này, giờ phút này mặc dù bị số lượng làm cho chấn động, nhưng cũng không sợ hãi nhiều lắm, ầm ầm tản ra, lao thẳng tới đám mãnh thú phía dưới.
 
- Nuốt được toàn bộ những mãnh thú này, thương thế ta sẽ có thể khôi phục hoàn toàn!
 
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, liếm môi hướng về phía trước bước đi. Ngay khi hắn bước đi, ở phía trước đã có hơn mười tu sĩ nhanh hơn hắn một bước.
 
Những tu sĩ này cả đám ánh mắt lóe lên, cũng đã quyết định chủ ý, lần này quyết không thể để cho Vương Lâm độc chiếm toàn bộ. Những mãnh thú này mặc dù hung ác, nhưng nếu là hấp thụ sức sống, cũng đủ khiến người ta tim đập thình thịch.
 
- Nếu tu sĩ áo trắng kia lại cướp mất, ta cũng muốn liên thủ để giết người! Làm cho hắn biết hậu quả!
 
Nhất là những tu sĩ lúc trước cướp đoạt đài cao thành công, đều là hạng người lòng dạ độc ác, giờ phút này nhìn lẫn nhau cũng có sự ăn ý.
 
- Đạo hữu tóc bạc kia, mãnh thú nơi này ngươi không thể giết hơn mười con, nếu không, lão gia sẽ trở mặt, đem ngươi diệt hồn luyện thần!
 
Tu sĩ thân thể to béo, mặc áo như viên ngoại, vung bàn tính trong tay lên, cười tủm tỉm nói.
 
- Nếu giết hơn một con, hôm nay ngươi sẽ phải chết ở chỗ này! Ai cũng không thể cứu được ngươi!
 
Tu sĩ áo đen, thân thể gầy đét thủy chung nhắm hai mắt kia trong lúc tiến lên lạnh lùng mở miệng.
 
- Đạo hữu mặc dù tu vi bất phàm, nhưng nếu chọc giận bọn ta, thì hãy biến ra khỏi nhóm, tự mình lo sống chết, nếu ngươi không tự biến, bổn tọa sẽ cho thi thể của ngươi biến!
 
Nam tử áo tím sau lưng có con cá hung ác biến ảo trong mắt lóe lên sát khí, trong lúc cất bước hừ lạnh nói.
 
- Đạo hữu vừa rồi quá mức lỗ mãng, tạo hóa ở đây ai cũng có thể có được, nếu quá mức tham lam, ngay cả lão bà cũng nhìn có chút không vừa mắt. Nếu ngươi vẫn còn tham lam, thì lão bà sẽ tự tay giết ngươi, cho dù tu vi của ngươi có cao đến đâu, nếu không nghe lời, cũng là muốn chết!
 
Lão bà mặc lục bào mặt đầy mụn kia thanh âm vang lên.
 
- Tu vi cho dù cao, nhưng làm việc cũng không đúng mực, lãng phí tu vi, vứt bỏ tính mạng, cũng là ngu dốt đến cực điểm… Đáng tiếc, đáng tiếc! Trong thiên hạ không ngờ lại có những người tham lam ngu xuẩn đến thế này, ngươi tưởng ràng ngươi là cao thủ bước thứ ba sao!
 
Tu sĩ trung niên tay trái cầm bầu rượu, lắc đầu uống rượu xong, lao thẳng tới đám mãnh thú phía dưới.
 
Từng câu từng chữ đều lộ sát khí, hiển nhiên đối với việc Vương Lâm nuốt hơn phân nửa những đám mãnh thú vừa rồi khiến cho đại tu sĩ bất mãn. Ngoài những người nói chuyện ra, những tu sĩ còn lại trong mắt cũng đều lộ sát khí, đã có người quyết định ra tay giết người.
 
Thiếu nữ của Phong Diệt Tộc vẫn chưa rời khỏi đài cao, trong mắt lộ vẻ vui mừng, nhưng vừa nghĩ đến sự đáng sợ của Vương Lâm, sắc mặt vui mừng không khỏi bị dập tắt.
 
Tiếng mọi người truyền lại, Vương Lâm thần sắc bình tĩnh, trong mắt lóe lên hàn quang, mắt trái lại có hư hỏa mơ hồ thiêu đốt, trong tiếng hừ lạnh, chẳng những hắn không hề lui bước, mà tốc độ tăng lên, từng bước vượt qua khoản cách vô tận, lấy tu vi cường hãn, giống như là một lưu tinh ầm ầm lao đi, vượt qua những tu sĩ phía trước, lao thẳng tới những mãnh thú từ dưới mặt đất đang tới gần.
 
- Thật to gan!
 
- Ngươi dám!
 
- Cuồng vọng đến cực điểm. Ngươi muốn chết sao!
 
Hành động của Vương Lâm hoàn toàn chọc giận mọi người, sát khí ầm ầm nổi lên, có người đã bấm quyết xuất ra thần thông. Nhưng lúc này, chỉ thấy Vương Lâm trong tiếng gào thét của mấy vạn mãnh thú này đột nhiên tới gần, cũng không thấy hắn thi triển một thần thông gì, chỉ là tay phải vung lên về phía trước, thiên địa ầm ầm chấn động!
 
Những con mãnh thú vừa lao lên không trung đột nhiên hét lên thảm thiết, bên trong cơ thể bọn chúng đột nhiên có một ngọn lửa điên cuồng thiêu đốt, hai mắt lập tức tràn ngập vẻ sợ hãi, thân thể giãy giụa, tiếng kêu lại càng thẩm thiết hơn.
 
Trong nháy mắt, Vương Lâm vung tay, gần một ngàn con mãnh thú trong tiếng ầm ầm đã bị hư hỏa sinh ra trong cơ thể đốt cháy toàn thân, hóa thành một đám hỏa cầu, toàn bộ đều tử vong!
 
Từng đạo sức sống màu trắng bay ra, chui thẳng vào trong cơ thể Vương Lâm!
 
Ở bên trong cơ thể của những mãnh thú vừa tử vong, hư hỏa đột nhiên ầm ầm tràn ra, hướng về bốn phía điên cuồng khuếch tán, càng có nhiều mãnh thú trong cơ thể đồng thời bộc phát hư hỏa, bị thiêu đốt, sức nóng ngợp trời tràn ngập cả thiên địa.
 
Tiếng nổ vang lên không ngừng, những mãnh thú kia bị thiêu đốt một cách cực kỳ quỷ dị, không ngừng biến hóa thành hỏa cầu rồi hóa thành bụi đen, từng đạo sức sống màu trắng tràn ngập cả thiên địa, điên cuồng chui vào trong cơ thể của Vương Lâm, bị hắn hấp thụ.
 
Ngọn lửa bùng lên, trong lúc khuếch tán, mấy vạn mãnh thú lập tức có hơn phân nửa trong tiếng kêu gào thảm thiết hóa thành một phần của biển lửa… Vương Lâm không hề dừng lại, sức sống vô tận kia ở bên trong cơ thể được nguyên thần của hắn hấp thụ mạnh mẽ, thương thế của hắn khôi phục với một tốc độ không thể nào tưởng tượng được.
 
Một ngàn, ba ngàn, tám ngàn, mười vạn… một lượng lớn sức sống màu trắng dường như tràn ngập thân ảnh của Vương Lâm, dường như trong nháy mắt này, bên trong cơ thể của toàn bộ mãnh thú nơi đây đều có hư hỏa bốc lên hừng hực!
 
Theo sức sống chảy vào, thương thế Vương Lâm trong khoảnh khắc khôi phục hoàn toàn!
 
Trong tiếng gầm vang, toàn bộ mãnh thú đều bị tử vong!
 
Còn có một số hư hỏa sau khi hủy diệt những con mãnh thú, từ bốn phương tám hướng lao thẳng tới gần Vương Lâm, cuối cùng toàn bộ chui vào trong mắt trái của hắn.
 
Vô cùng đơn giản, vô cùng kinh người!
 
- Ai muốn giết ta?
 
Vương Lâm xoay người, ánh mắt lạnh lung đảo qua những tu sĩ đang trợn mắt há hốc miệng ở phía sau. Trong mắt trái của hắn, một ngọn hư hỏa chín màu bùng lên.
 
- Tu sĩ hư hỏa!
 
- Không ngờ lại là tu sĩ hư hỏa! sao lại có thể như vậy!
 
- Nghe đồn mấy vạn năm cũng khó có một lần tu sĩ hư hỏa xuất hiện, hắn, hắn không ngờ lại là tu sĩ hư hỏa. Một cái vung tay, mấy vạn mãnh thú bị hư hỏa thiêu chết, tu vi bậc này… ta… ta vừa rồi còn muốn giết hắn… … Tu sĩ hư hỏa trong lời đồn, lấy một ngọn lửa đặc biệt, thể hiện trong vùng đất bị phong ấn này, cả đám tu sĩ kia nhìn thấy, tất cả mọi người bên trong tâm thần lập tức dậy lên một cơn sóng ngợp trời!
 
Ngay cả khi ánh mắt Vương Lâm đảo qua, mọi người đều bất giác nhanh chóng lui về phía sau hơn mười trượng, cả đám thần sắc hoảng loạn, ánh mắt lộ vẻ rung động. Nhất là mấy người vừa mới nói những lời ngông cuồng, vẻ mặt lập tức không còn chút máu!
 
Ngay cả nữ tử áo trắng thủy chung vẫn bình tĩnh kia trong khoảnh khắc này ánh mắt cũng lộ ra vẻ khiếp sợ, có một tia sáng kỳ dị lóe lên.
 
Thình thịch, thình thịch. Bốn phía yên tĩnh, chỉ có những tiếng tim đập dồn dập từ trong cơ thể mọi người vang lên.