Tiên Nghịch

Chương 184: Giết người lấy đan

25/4/2023 / 0 lượt đọc / 6148 chữ

Đôi mắt lão già đầu bạc vốn đục ngầu, bỗng nhiên lóe ra hào quang cực kỳ sáng chói, thân thể với tấm lưng còng đang chậm rãi thẳng lên, trong nháy mắt khí thế toàn thân bỗng dâng lên.
 
Từng luồng linh lực trong cơ thể của tất cả tu sĩ trong thành trì tại chỗ lão già này lập tức không chịu được sự khống chế, ẩn ước có một loại ảo giác thoát khỏi cơ thể, khiến trong lòng họ vô cùng hoảng sợ.
 
Loại cảm giác này tới mau mà cũng đi rất mau. Thân thể của lão già đầu bạc bỗng nhiên nhoáng lên, trong phút chốc cả người biến mất.
 
Lúc này, chỉ thấy trong màn sương đen ở trên không trung của tu ma hải đột nhiên truyền đến một tiếng rít gào, ngay sau đó, một con rùa khổng lồ dài đến mấy ngàn trượng, lộ ra thân thể trong sương mù.
 
Cái đầu của nó thật lớn, phát ra từng trận uy áp vô biên. Sau khi cúi đầu nhìn thoáng qua liền há mồm hung hăng hút một hơi. Lập tức tất cả linh khí trong phạm vi trăm dặm xung quanh liền giống như trăm sông đổ về một biển, bị nó mạnh mẽ nuốt vào miệng. Sau khi hút đầy một miệng như vậy, lúc này nó mới nhanh chóng từ trong màn sương đen chạy về phía trước.
 
Một lão già đầu bạc đang đứng ở trên lưng nó. Người này chửi ầm lên :
 
- Súc sinh, ngươi làm thú cưỡi cho ta một chuyến, không ngờ ngươi lại hút nhiều linh lực như vậy, ngươi cũng không sợ no chết sao? Đúng lúc lão tử muốn nếm thử một chút hương vị của thịt Huyền Vũ đấy?
 
Cùng lúc này Vương Lâm đang khoanh chân ngồi trong động phủ, hắn không biết vì sao đột nhiên mình có loại cảm giác vô cùng lo sợ, loại cảm giác này được truyền đến từ trên tu ma hải.
 
Vương Lâm nhướng mày. Hắn phất tay một cái, muốn thu hồi Cấm Phiên, nhưng lập tức phát hiện một luồng lực lượng vô hình bao quanh trên Cấm Phiên này, không ngờ không thể thu hồi.
 
Cảnh tượng quái dị như thế lập tức khiến Vương Lâm biến sắc, hắn nhanh chóng đứng lên, hai tay liên tục thay đổi pháp quyết, đánh lên trên Cấm Phiên, nhưng mỗi khi đưa pháp quyết vào, nó lập tức bị lực lượng vô hình làm tiêu tan, và cũng không có một pháp quyết nào có thể xuyên thấu vào.
 
Giờ phúc này, các loại cảm giác lo sợ trong lòng hắn càng ngày càng mãnh liệt, hắn nhướn mày, thần thức chi nhãn lập tức mở ra, bỗng nhiên vẻ mặt hắn không tự chủ được đại biến.
 
Thông qua thần thức chi nhãn, hắn nhìn thấy rõ một đường tơ đỏ nhỏ bé từ bên trong Cấm Phiên lan ra. Đường tơ đỏ không để ý ngăn cách của động phủ, xuyên thẳng lên trời cao.
 
Vẻ mặt Vương Lâm âm trầm, thân thể của hắn không chậm trễ xông về phía trước, mở cửa động phủ, thân hình nhanh chóng lóe lên. Khi hắn ổn định thân thể ở bên ngoài động phủ mới ngẩng đầu nhìn lại.
 
Chỉ thấy đường tơ đỏ tự động bay ra khỏi động phủ, tiến vào trong chỗ trống của màn sương đen trong tu ma hải. Vương Lâm trầm mặc một chút, tay điểm vào mi tâm, lập tức đệ nhị ma đầu đi ra từ trong thức hải.
 
Sau khi ma đầu kia xuất hiện, không đợi Vương Lâm phân phó, thân thể lập tức lóe lên. Với thần thức chi nhãn của Vương Lâm cũng chủ có thể nhìn ra một luồng tàn ảnh, lấy tốc độ cực nhanh, nhanh chóng hòa vào trong màn sương đen.
 
Vẻ mặt Vương Lâm âm trầm, chợt nhìn xung quanh. Sự việc này chứng tở pháp bảo hắn luyện thành thuộc hàng thượng phẩm.
 
Trước đây, sau mỗi lần cổ thần luyện khí thì cũng sẽ gây ra thiên kiếp. Thậm chí có thời điểm, cổ thần phân biệt phẩm chất của pháp bảo luyện chế ra là dựa vào uy lực của thiên kiếp giáng xuống.
 
Uy lực thiên kiếp càng lớn thì nói lên uy lực pháp bảo càng mạnh. Còn uy lực thiên kiếp càng nhỏ thì uy lực pháp bảo sẽ không đủ.
 
Đương nhiên, chuyện này chỉ là một loại phương pháp tính toán cực kỳ cẩu thả, trên thực tế có sai lệch rất lớn. Tỷ như nói cái Cấm Phiên hiện tại của Vương Lâm, uy lực phát ra, căn bản là không thể so với thiên kiếp.
 
Thật ra nguyên nhân thực sự gây ra thiên kiếp, chính là ở trên Mặc Gian Thạch. Mặc Gian Thạch này ẩn ở bên trong cơ thể của cổ thần trong một thời gian quá lâu, trên đó tự nhiên nhiễm lấy một ít khí tức của cổ thần, cho nên, lúc này mới gây ra thiên kiếp - thứ chưa từng xuất hiện trong vô số năm ở Tu Chân Giới, lại một lần nữa giáng lâm.
 
Cũng bởi thế, thiên kiếp đã không xuất hiện vô số năm, lực lượng tích tụ dĩ nhiên đạt tới một loại trình độ khủng bố. Cho nên lúc này đây chẳng qua là thiên kiếp của một pháp bảo bùng nổ, mà uy lực của nó thì khó thể tưởng tượng.
 
Tất cả tin tức này thoáng hiện qua trong đầu Vương Lâm. Hắn dĩ nhiên cũng hiểu được, vật gây ra thiên kiếp, chính là Cấm Phiên kia!
 
Hắn không nhiều lời, nhanh chóng lao về phía động phủ, nhìn Cấm Phiên lóe ra ánh sáng quỷ dị, vẫn đang lơ lững ở trên không trung, hai tay không ngừng xuất ra từng cái cấm chế, ý muốn thu lại vật này.
 
Theo tin tức Vương Lâm vừa mới có được từ trong ký ức của cổ thần, nếu Cấm Phiên thật sự bị thiên kiếp đánh trúng thì pháp bảo này chắc chắn vỡ tan.
 
Pháp bảo khổ sở vất vả luyện chế, Vương Lâm quyết không cho phép nó bị thiên kiếp hủy diệt. Thần thức chi nhãn của hắn lóe ra tia sáng kỳ lạ, hai tay không ngừng xuất ra các loại cấm chế, muốn thu vật ấy về.
 
Lực lượng vô hình bên ngoài Cấm Phiên này dần dần có một chút lơi lỏng, nhưng chẳng qua vẫn không kém đi bao nhiêu. Lúc này, ở trên bầu trời truyền đến những tiếng ầm ầm. Chỉ thấy màn sương đen nhanh chóng tiêu tan, tiếp đó lui về, trong nháy mắt lần đầu tiên toàn bộ tu ma hải không có nước biển, không có sương mù, trong đó lộ ra một khoảng không vô cùng khổng lồ, nhìn không thấy giới hạn.
 
Cột mây đỏ không còn bất kì thứ gì ngăn trở, từ trên trời giáng xuống. Lúc này đây, tốc độ của nó dĩ nhiên đạt đến cực hạn, mục tiêu của nó, chính là Kỳ Lân thành. Tu sĩ bên trong thành đều lộ vẻ hoảng sợ. Bọn họ dùng toàn lực điên cuồng chạy trốn.
 
Đám mây đỏ rơi thẳng xuống.
 
Trong nháy mắt khi nó đánh trúng Kỳ Lân thú thành, thân thể Kỳ Lân kia liền tan nát. Đầu tiên lân phiến toàn thân bị lực lượng hủy diệt này bóc ra.
 
Vương Lâm ở trong động phủ cảm thấy một cỗ lực lượng thật mạnh từ bốn phía đột nhiên truyền tới, dường như chỉ trong chớp mắt. Hắn phun một ngụm máu tươi, âm thầm than một tiếng, quyết định buông tay.
 
Nhưng đúng lúc này, ngoại lực vô hình xung quanh Cấm Phiên không hiểu sao đột nhiên biến mất. Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, không chút do dự, nắm lấy Cấm Phiên.
 
Sau đó thân hình hắn bay vọt ra, trong một khắc Kỳ Lân thú tan nát thoát ra ngoài. Chẳng qua trong nháy mắt khi hắn lao ra, một tia nhỏ như sợi tơ do mây đỏ hóa thành đột nhiên từ trong cơ thể Kỳ Lân thú lao ra, tốc độ cực nhanh phóng về Cấm Phiên Vương Lâm đang cầm trong tay.
 
Sợi tơ kia quá nhanh. Nếu Vương Lâm cho Cấm Phiên vào túi trữ vật cùng không kịp, lại còn khiến túi trữ vật tan tành. Trong nháy mắt này, Vương Lâm cắn răng một cái, tay phải đảo một cái. Trong khoảnh khắc khi sợi tơ kia phóng tới, Cấm Phiên đang cầm trong tay phải liền đảo sang bên tay trái. Một pháp khí hắn chưa khống chế được hiện ra ở tay phải của hắn.
 
Tất cả mọi chuyện diễn ra nhanh như chớp. Trong nháy mắt khi Vương Lâm mới đổi pháp khí, sợi tơ đỏ kia đã đánh vào. Pháp khí kia liền bị đánh nát. Thân thể Vương Lâm lập tức dạt sang một bên.
 
Chẳng qua trong nháy mắt khi pháp khí tan nát, vẫn có một tia đỏ cực kì nhỏ bé lóe lên. Trong khoảnh khắc Vương Lâm không kịp phản ứng, liền chui vào trong tay hắn.
 
Trong tích tắc này, thân thể Vương Lâm run lên. Hắn liên tục phun ra mấy ngụm máu tươi. Kim đan trong cơ thể cũng lập tức bị thu nhỏ đi khá nhiều. Sợi tơ màu đỏ nhỏ bé kia không ngừng sinh sôi trong cơ thể hắn, bạo phát hết lực lượng của nó.
 
Sắc mặt Vương Lâm tái nhợt. Hắn cảm thấy linh lực trong cơ thể hoàn toàn hỗn loạn, đành phải dựa hết vào kim đan mạnh mẽ khống chế.
 
Sợi tơ đỏ kia bạo phát, hắn liền biết rằng thời gian của mình có hạn. Nếu không thể khu trừ nó, vậy thì đón đợi hắn chính là cảnh toàn bộ linh lực trong kim đan hao tổn hết, kim đan tan vỡ. Tiếp theo chính là cơ thể hắn. Lúc ấy chính là lúc hắn hoàn toàn tử vong, cho dù là thần thức cũng không trốn thoát lực lượng của thiên kiếp.
 
Lúc này tu sĩ chạy ra từ Kỳ Lân thú rất nhiều. Do vậy cũng không có mấy người để ý tới hiện tượng dị thường trên người Vương Lâm. Những tu sĩ trong thành hoảng sợ, nhanh chóng bỏ chạy tứ tán .
 
Cả Kỳ Lân thành bị hủy trong chốc lát.
 
Lúc này từng đợt mưa đen kịt từ trên trời giáng xuống. Sương mù trong tu ma hải dưới lực lượng của thiên kiếp toàn bộ bị bốc hơi thành mây đen. Hiện giờ thiên kiếp biến mất, mây đen liền đổ mưa dày đặc.
 
Trong tu ma hải, từ sau khi sương mù hóa thành nước biển, đây là lần đầu tiên có nước mưa từ trên trời rơi xuống, mặc dù đây là nước mưa mày đen.
 
Lúc này thiên kiếp gây ra ảnh hưởng thật lớn. Đầu tiên là sương mù trong tu ma hải hoàn toàn biến mất. Hiện tượng này lập tức dẫn tới một loạt phản ứng dây chuyền. Đông đảo sinh vật trong sương mù, dù đã tử vong không ít trong thiên kiếp nhưng hầu hết lại từ trong sương mù chạy ra.
 
Thậm chí một số ít hoang thú cường đại vốn hoạt động trong sương mù cũng hiện thân tại dải đất tu ma này. Tu ma hải giờ phải đổi tên thành khoảng không tu ma mới thỏa đáng.
 
Đông đảo dị thú xuất hiện khiến một loạt chuyện dị thú giết người, người giết dị thú xuất hiện. Tất cả các tu sĩ đều biết trong cơ thể dị thú có nội đan, dù là để chế thuốc hay nuốt sống cũng có thể gia tăng tu vi.
 
Đồng thời bởi vì sương mù trên toàn bộ tu ma hải biến mất khiến lá chắn thiên nhiên cũng biến mất. Do vậy các tu chân quốc bốn xunh quanh tu ma hải đều hướng ánh mắt về đây!
 
Cũng may ở đây còn có mấy đại môn phái thế lực cực mạnh đã tồn tại cả ngàn năm, cùng lúc ra mặt mới có thể ổn định được tình hình.
 
Chẳng qua vẫn có nhiều tu sĩ bí mật nhân dịp này điên cuồng giết người đoạt bảo. Do vậy tu ma hải vốn đã hỗn loạn nay lại càng thêm hỗn loạn.
 
Chẳng qua mọi việc đều không có quan hệ với Vương Lâm. Hắn có thể cảm nhận rõ ràng, kim đan trong cơ thể mình đang không ngừng thu nhỏ. Ở phía trên kim đan có một sợi tơ nhỏ màu đỏ. Sợi tơ này điên cuồng phá tan linh lực của kim đan. Đợi tới khi kim đan tan nát thì chính là lúc Vương Lâm mất mạng.
 
Tu vi hắn bây giờ do kim đan thu nhỏ đã tụt xuống, chỉ còn là kim đan trung kỳ. Theo tính toán của hắn, chỉ ba canh giờ nữa hắn sẽ từ đó tụt xuống sơ kỳ, sau đó nữa canh giờ nữa, kim đan của hắn sẽ vỡ vụn.
 
Còn về ước định bảy ngày của Khâu Tứ Bình, hiện giờ Vương Lâm không rảnh để quan tâm. Việc cần nhất của hắn bây giờ chính là tìm cách nhanh chóng hóa giải tia thiên kiếp kia!
 
Vẻ mặt Vương Lâm âm trầm. Hai mắt hắn tràn đầy màu đỏ, tràn ngập sát khí. Vì sinh tồn, hắn phải đại khai sát giới rồi! Đáng tiếc linh dịch hắn đã dùng hết trong cổ thần. Mấy ngày nay trong kỳ lân thành hắn lại không tích trữ nhiều. Nếu không thì dùng linh dịch này cũng có thể giúp hắn duy trì một thời gian.
 
Đúng lúc này, phía trước Vương Lâm xuất hiện một tu sĩ trung niên, vọt về phía hắn, âm trầm nói:
 
nói:
 
- Kết Đan trung kỳ . Chính là ngươi rồi!
 
Hắn vừa mới nói, tia sáng đỏ trong đôi mắt Vương Lâm chợt lóe lên, tu vi của đối phương là Kết Đan hậu kỳ, nhưng Vương Lâm chẳng những không né tránh, ngược lại tốc độ chợt tăng, nháy mắt liền xông về phía đối phương.
 
Khoé miệng người áo đen kia lộ ra vẻ cười trào phúng, vừa muốn hành động, nhưng đột nhiên thân thể của hắn run lên, hai mắt lập tức đờ đẫn. Lúc này, Vương Lâm đã vọt tới bên người hắn, tay chợt thọc vào bụng hắn, lập tức lấy ra kim đan, không một chút do dự, Vương Lâm liền lập tức nuốt kim đan vào bụng.
 
Thậm chí ngay cả túi trữ vật hắn cũng không có thời gian đi lấy, nhanh chóng bay về nơi xa. Toàn bộ thần thức của hắn tản ra, giống như một con sói, tìm kiếm mục tiêu kế tiếp.
 
Tôn Phàm đang cấp tốc chạy trối chết, có hai dị thú có thể so với Kết Đan hậu kỳ đi theo phía sau hắn, chỉ cần tốc độ của hắn hơi chút chậm lại thì sẽ bị chúng nó đuổi theo nuốt chửng.
 
Lấy tu vi Trúc Cơ kỳ của hắn, căn bản là ngay cả sức phản kháng cũng không có.
 
Lúc này, hai dị thú kia càng đuổi càng gần, tiếng rít gào dĩ nhiên đang gần ở bên tai. Tôn Phàm cười một cách chua xót, hắn biết lúc này đây e rằng mình chạy trời không khỏi nắng rồi.
 
Nhưng vào lúc này, đột nhiên từng luồng cuồng phong thổi qua bên người hắn. Uy lực cuồng phong rất lớn nên thân thể Tôn Phàm không tự chủ được quay vài vòng tại chỗ. Khi hắn ổn định thân thể với vẻ mặt hoảng sợ thì tiếng rít gào thê lương của dị thú truyền tới bên tai.
 
Hắn nhìn lại, lập tức ngẩn ra tại chỗ.
 
Chỉ thấy một người thanh niên đầu bạc, giống như một ác ma, bàn tay thọc vào đầu dị thú, lấy ra nội đan, nuốt vào. Về phần con dị thú còn lại, thì đã sớm bỏ mình, thi thể nằm ở một bên cạnh.
 
Người thanh niên đầu bạc kia quay đầu lại, lạnh lùng liếc mắt nhìn Tôn Phàm, không nói gì, nháy mắt thân thể bay đi rất xa.
 
Mặc dù đối phương đã rời khỏi, nhưng Tôn Phàm cũng không dám có một cử động, vừa rồi dưới cái liếc mắt của đối phương, ẩn chứa sát khí, khiến tâm thần hắn kịch chấn, sau hồi lâu, hắn phun ra một ngụm tiên huyết, trên mặt lộ ra biểu tình vô cùng hoảng sợ, vội vàng rời khỏi nơi này.
 
Suốt cuộc đời này, bóng dáng người thanh niên đầu bạc như ác ma này luôn luôn quấy phá ở trong lòng Tôn Phàm. Mặc dù sau bảy trăm năm, khi hắn đạt tới tu vi ước mong Nguyên Anh kỳ, nhưng khi nghĩ tới người thanh niên đầu bạc kia, tận đáy lòng của hắn nổi lên từng trận hàn ý, luôn luôn giật mình bừng tỉnh trong mộng.
 
Thung lũng tu ma ở Bắc bộ, hai môn phái nhỏ, vì cướp đoạt một viên nội đan của dị thú bị thiên kiếp đánh chết mà bọn họ đang chém giết lẫn nhau, trong đó phi kiếm bắn ra bốn phía, pháp thuật đầy trời.
 
Nhưng ngay đến lúc tu sĩ song phương chém giết hừng hực thì một người thanh niên đầu bạc, từ trên trời giáng xuống. Người này vừa xuất hiện, cũng không nói ra câu gì, chỉ thấy trong đôi mắt của hắn lóe ra ánh sáng đỏ yêu dị. Một luồng tia chớp màu đỏ bỗng nhiên từ trong đôi mắt bắn ra, giống như một luồng điện quang hình rắn, xuyên về phía tu sĩ của song phương.
 
Cùng lúc đó, tốc độ thân thể của người này cực nhanh, nhảy vào trong đám tu sĩ của song phương, trực tiếp đi qua, hai tay không ngừng chọc vào bụng của một đám tu sĩ kết đan để lấy ra kim đan, rồi nuốt vào.
 
Gần như không đến mười giây, tất cả tu sĩ ở đây hoàn toàn bị bỏ mình.
 
Về phần nội đan của dị thú làm cho song phương tự giết lẫn nhau, cũng bị người thanh niên đầu bạc này nuốt vào trong miệng. Tiếp theo đó cả người hắn hóa thành một đạo tàn ảnh, nhanh chóng phóng đi rất xa.
 
Ở nơi này, bất kể dị thú, hay là tu sĩ, chỉ cần tu vi không đạt tới Nguyên Anh kỳ thì đều bị Vương Lâm vô tình chém giết, bất kể nam hay nữ!
 
Do cắn nuốt kim đan càng ngày càng nhiều nên tu vi của hắn không hề giảm xuống. Tốc độ thu nhỏ của kim đan, cuối cùng đạt tới một mức ổn định, nhưng thế chưa phải là hết.
 
Không thể giải quyết vấn đề, loại cân bằng ổn định này, chỉ có thể duy trì liên tục trong thời gian mấy canh giờ, như vậy kim đan có lẽ vẫn không ngừng thu nhỏ lại, cho đến khi tan vỡ.
 
Phương pháp duy nhất để giải quyết vấn đề này, chính là không ngừng giết người lấy đan, sau khi đạt được đủ linh lực,thì mới có thể bức đường đỏ kia ra bên ngoài cơ thể.
 
Tiếp đó, nhất định phải giết người nhiều, sát khí trong mắt Vương Lâm không có quá dày. Hắn biết, chỉ với tốc độ giết người như hiện tại, thì tất nhiên còn thiếu quá nhiều.
 
Ánh mắt Vương Lâm lóe ra hàn quang. Hắn đảo thần thức qua, bóng dáng lập tức phóng về phía trước, mấy con dị thú trong sương mù xuất hiện cách phía trước hắn trăm dặm. Cực Cảnh thần thức của Vương Lâm nháy mắt ly thể , tay phải vỗ vào túi trữ vật, lập tức độc kiếm màu đen cũng theo đó lóe ra.
 
Chém giết dị thú, để lấy nội đan. Thân thể Vương Lâm không có dừng lại chút nào, tiếp tục lao tới, cùng lúc đó, toàn bộ thần thức của hắn tản ra, tìm kiếm những nơi có tu sĩ hoặc là dị thú tụ tập.
 
Đang phi hành, bỗng nhiên thân thể Vương Lâm dùng lại, thần thức của hắn phát hiện được, cách chỗ này ngàn dặm về hướng Đông, có một đàn thú lớn. Hàn quang trong mắt Vương Lâm lóe ra, lập tức thay đổi phương hướng, đi theo hướng Đông.
 
Khoảng cách một ngàn dặm, nhanh chóng bị hắn vượt qua. Ở đây có rất nhiều dị thú. Sau khi Vương Lâm đến, không chậm trễ, tay phải đặt vào mi tâm, đệ nhị ma đầu lập tức xuất hiện, điên cuồng nhảy vào đàn thú.
 
Ngay sau đó, độc kiếm màu đen cũng di chuyển theo, cuối cùng, chỉ còn lại là Cực Cảnh thần thức của Vương Lâm. Những loại công kích này lập tức giống như một thanh lợi kiếm, đánh giết vào trong đàn thú.
 
Nhưng vào lúc này, cách đàn thú rất xa, đột nhiên truyền đến một tiếng rít gào. Một con bạch tuộc khổng lồ đang chậm rãi bò trên mặt đất. Đôi mắt nó đen sẵm, lộ ra từng luồng tia sáng lạnh lùng, nhìn chằm chằm Vương Lâm ở phía xa.
 
Vương Lâm nhìn thoáng qua, tu vi của con thú này dĩ nhiên có thể so với Nguyên Anh trung kỳ. Hắn không dám chậm trễ xoay người bỏ đi. Cảnh tượng như vậy, trên dọc đường hắn cũng đã trải qua rất nhiều. Phàm là đàn thú như vậy tất nhiên sẽ có một con linh thú thượng phẩm có thể so với tu sĩ Nguyên Anh kỳ.
 
Thân ảnh Vương Lâm chợt lóe lên, nhanh chóng chạy về phía xa. Linh thú thượng phẩm kia nổi giận gầm lên một tiếng, thân hình khổng lồ lập tức chuyển động, đuổi theo Vương Lâm.
 
Vương Lâm cũng không quay đầu lại, bay nhanh đi. Sau khi linh thú kia đuổi theo một khoảng cách, có chút do dự, liên tục rít gào vài tiếng, rồi chậm rãi ngừng lại, một lần nữa quay lại trong đàn thú, xúc tu to lớn cuồn cuộn nổi lên về phía mấy con dị thú, rồi ném vào chúng vào trong miệng nuốt xuống, tiếp theo đó lại nằm rạp trên mặt đất, không nhúc nhích.
 
Vương Lâm liền nhanh chóng tập trung vào bảy tên tu sĩ cách đó hai ngàn dặm, trong những tu sĩ đó có ba người là Kết Đan kỳ.
 
Lúc này bảy người đang bao vây một con dị thú, triển khai công kích, nhe răng cười .
 
Chẳng qua nụ cười của bọn họ lập tức ngừng lại, chỉ thấy một bóng đen chợt lóe qua người bọn họ, tất cả bảy người đều tử vong, kể cả ba tu sĩ kết đan, bụng lộ ra một lỗ máu. Về phần con dị thú kia, trên đỉnh đầu cũng xuất hiện một lỗ máu.
 
Nhưng vào lúc này, đột nhiên một tiếng hừ nhẹ, từ nơi rất xa truyền đến.
 
- Độc Ma ma cung hạ lệnh, phàm là nằm trong phạm vi ma cung, cấm tất cả mọi người chém giết. Ngươi lưu lại cho ta!
 
Vương Lâm không có bất cứ do dự nào, trong lúc đối phương nói ra lời này, thân thể của hắn lập tức lui về phía sau, bay nhanh đi.
 
Người vừa nói chuyện cười lạnh một tiếng, nháy mắt thân thể biến mất, lại xuất hiện ở trước người Vương Lâm. Cùng lúc đó người vung tay phải lên, lập tức một luồng lực mạnh mẽ bỗng nhiên đẩy tới phía trước.
 
Thân thể Vương Lâm lập tức lui về phía sau, ánh mắt hắn lóe lên, nhìn chằm chằm phía trước. Người này tuổi khoảng trung niên, mặc áo dài tím, khuôn mặt lạnh lùng, đi vài bước, liền đi tới chỗ thi thể bảy người.
 
Người này cúi đầu nhìn thoáng qua, nhíu mày, lạnh lùng nhìn chằm chằm Vương Lâm, nói:
 
- Thủ đoạn quá độc ác. Người khác thì giết người lấy bảo còn ngươi thì giết người lấy đan!
 
Ánh mắt Vương Lâm chớp động, người này là tu sĩ Nguyên Anh kỳ. Một chút khí tức phát ra ngoài cơ thể cùng với thuấn di vừa rồi, hoàn toàn có thể thấy được đều đó. Chẳng qua tu vi của người này tất nhiên không thể là Nguyên Anh trung kỳ. Theo phân tích của Vương Lâm, đại khái phán đoán, người này rất có thể, chỉ có Nguyên Anh sơ kỳ.
 
Người này đến đây với ý đồ không tốt. Ánh mắt Vương Lâm lóe ra hàn quang, tay phải bỗng nhiên vỗ vào túi trữ vật, lập tức độc kiếm màu đen chợt bay ra, ở trên đỉnh đầu phát ra tiếng ong ong, tràn ra từng trận hàn mang.
 
Ánh mắt người trung niên kia lộ ra một chút vẻ trào phúng, tay phải vừa động, hóa thành một cái quỷ trảo được sương mù bao quanh, xuất hiện ở trước người Vương Lâm, chụp mạnh xuống.
 
Vương Lâm lật tay phải, Cấm Phiên lập tức bay lên, nháy mắt lớn lên, lập tức bao trùm trong phạm vi trăm dặm, từng cái cấm chế lập tức xuất hiện ở chung quanh. Quỷ trảo kia lập tức bị hơn mười cấm chế bao vào trong, tản mát ra từng trận tiếng động xèo xèo, nháy mắt biến mất không còn.
 
Người trung niên kia nhìn chằm chằm Cấm Phiên, cười lạnh một tiếng, tay phải cách không vung lên, lập tức một thanh phi kiếm màu tím từ trong tay áo chợt lóe ra, từng trận tiếng xé gió vang lên, như một tia chớp bắn về phía Vương Lâm.
 
Thân thể Vương Lâm bất động, bấm tay niệm chú, thấp giọng quát:
 
- Phá!
 
Lập tức Cấm Phiên vừa động, từng cái cấm chế trên đó lóe lên, hóa thành một áo giáp cấm chế màu đen, chặn đứng ở trước người Vương Lâm. Thanh phi kiếm kia bắn ở trên cấm chế, lập tức trên thân kiếm tràn ra từng ký hiệu cấm chế, nháy mắt cả thanh phi kiếm liền bị ký hiệu cấm chế vô cùng vô tận che phủ.
 
Người trung niên nhíu mày, hắn không nghĩ tới, đối phương chỉ là một tu sĩ Kết Đan trung kỳ, không ngờ có pháp bảo kỳ dị quá mức. Hắn vỗ tay phải vào túi trữ vật, lập tức bay ra một khối ấn hình hổ bằng đồng, hắn thì thào trong miệng, trong phút chốc cái ấn kia phát ra từng tiếng nổ vang, ngay sau đó, nó lập tức hóa lớn, biến thành một cái ấn thật lớn ước chừng cao khoảng bảy tám trượng. Gần như trong nháy mắt, tự cái ấn kia phân ra thành hai, một con mãnh hổ màu đen từ trong đó rít gào lao ra.
 
Sau khi mãnh hổ xuất hiện, lập tức đánh về phía Vương Lâm, thân thể Vương Lâm lui hai bước về phía sau, hai tay biến đổi pháp quyết, quát lên:
 
- Khốn!
 
Tiếng nói vừa dứt, Cấm Phiên lập tức lại vũ động một trận. Lúc này đây, từng cái ký hiệu cấm chế, liên tiếp hợp thành một chiếc xiềng xích, nháy mắt xuất hiện từ bốn phương tám hướng, tạo thành từng chiếc xiềng sắt như trong nhà giam ở trước người Vương Lâm. Con hổ đen kia nhào lên trên xiềng sắt kia, lập tức kêu thảm một tiếng, bị bật ra ngoài thật mạnh.
 
Cùng lúc đó, lại một bức tường xiềng sắt xuất hiện, sau khi chặn con hổ này, ngay sau đó, hai bức tường xiềng sắt một trước một sau đột nhiên thoáng dao động, giao nhau từ trên xuống dưới , hình thành một hình vòng tròn, bao vây con hổ đen vào bên trong.
 
Toàn bộ chuyện này gần như hoàn thành trong nháy mắt. Trong khoảnh khắc con hổ đen nhào tới, con hổ này liền bị nhốt ở trong xích sắt do ký hiệu cấm chế hóa thành.
 
Con hổ này liên tục rít gào ở bên trong, nhưng không có chút tác dụng.
 
Lần đầu tiên vẻ mặt người đàn ông trung niên thay đổi, ông thu hồi ý khinh miệt, mà trên mặt lộ ra vẻ ngưng trọng, nhìn chằm chằm Vương Lâm, trầm giọng nói:
 
- Ngươi là đệ tử của ai ?
 
Theo đánh giá của hắn, người có thể có pháp bảo như thế, tất nhiên có bối cảnh rất sâu, nếu không thì hắn không có khả năng chỉ là một Kết Đan trung kỳ nhưng không ngờ lại có bảo bối bực này.
 
Đồng thời, sâu trong đáy lòng của hắn cũng không kiềm chế được dâng lên một tia tham lam.
 
Vương Lâm chớp động ánh mắt, uy lực của Cấm Phiên đã không uổng công hắn vì nó chịu thiên kiếp xâm hại. Cấm Phiên này vừa mới là loại hợp nhiều thuộc tính thôi, nếu như chỉ một thuộc tính thì uy lực của nó tất nhiên sẽ tăng lên gấp bội.
 
Hắn lạnh lùng liếc mắt nhìn người đàn ông trung niên một cái. Lúc này thời cơ không cho phép, lúc nãy khi chỉ huy Cấm Phiên, linh lực trong cơ thể liền có chút không ổn. Kích thước của Kim Đan lại giảm bớt một vòng, nếu như tiếp tục nữa thì không được bao lâu, Kim Đan của hắn sẽ vỡ vụn.
 
Vẻ mặt Vương Lâm âm trầm, giọng nói lạnh lùng :
 
- Gia sư tên là Cổ Lam!
 
Người đàn ông trung niên ngẩn mặt ra, nhìn kỹ Vương Lâm vài lần, cười lạnh trong lòng. Hắn không tin đối phương là đệ tử của Cổ Đế lão ma. Phải biết rằng hai trăm năm trước Cổ Đế lão ma đã biến mất ở Toái Tinh Loạn, chuyện này đã huyên náo ồn ào hai trăm năm rồi.
 
Hắn đang muốn nói chuyện, nhưng đôi mắt bỗng nhiên trợn to, nhìn chằm chằm vật trong tay Vương Lâm, chỉ thấy có hơn một túi trữ vật trong tay Vương Lâm. Trên túi này rõ ràng được thiêu một chữ " Lam " nhàn nhạt.
 
Tay phải Vương Lâm nhoáng lên một cái, túi trữ vật biến mất. Hắn liếc mắt nhìn người đàn ông trung niên một cái, theo biểu tình đó có thể thấy được, người này biết túi trữ vật đó, ít nhất người này chắc hẳn đã từng nghe nói qua.
 
Thân thể Vương Lâm chậm rãi lui về phía sau, hai tay hắn chợt thay đổi pháp quyết, lập tức mang theo Cấm Phiên, nhanh chóng bay đi nhanh, sau khi rời khỏi trăm trượng, tay phải hắn đánh ra một cái cấm chế, lập tức con hổ đen bị vây trong Cấm Phiên được thả ra.
 
Trong nháy mắt, tốc độ Vương Lâm tăng lên, biến mất vô ảnh ở nơi rất xa.
 
Vẻ mặt của người đàn ông trung niên âm trầm, nhìn chằm chằm về hướng biến mất của Vương Lâm, mấy lần muốn cất bước đuổi theo, nhưng cuối cùng cũng phải bỏ qua. Trước không nói túi trữ vật kia, pháp bảo dạng tiểu kỳ của người này khiến hắn có chút kiêng kị. Hơn nữa coi bộ dáng của người này, vẫn chưa dùng hết toàn lực. Tuy rằng hắn có tự tin, với tu vi Nguyên Anh sơ kỳ của mình, giết chết một gã Kết Đan kỳ, chắc là không quá khó, nhưng pháp bảo trong tay người này thật sự quá mức cổ quái.
 
Điều này không khỏi khiến ý định truy kích trong lòng hắn có chút trì hoãn. Ngoài ra, hắn nhận ra túi trữ vật kia. Túi trữ vật có thiêu chữ " Lam ". Nếu hắn nhớ không lầm, nó chính là vật của Cổ Đế.
 
Người tầm thường không có khả năng biết chuyện này. Chẳng qua nhiều năm trước, khi hắn đi vào ma cung của Cổ Đế, trong lúc vô ý nhìn thấy.
 
Kể từ đó, tuy rằng Cổ Đế mất tích vào hai trăm năm trước, nhưng uy danh của lão vẫn còn. Môn hạ đệ tử của lão lại rất đông, điều này làm cho hắn không khỏi mất đi hoàn toàn ý định truy kích trong đầu.
 
Sau khi Vương Lâm bay đi cực xa, vội vàng thu hồi Cấm Phiên. Trải qua chiến đấu gấp gáp như vậy khiến linh lực cho trong cơ thể hắn tiêu hao nhiều hơn. Kim Đan lại thu nhỏ, dựa theo dự đoán của hắn, mình cần phải nhanh chóng gia tăng linh lực, nếu không chỉ có còn đường chết.
 
Vương Lâm lấy ra một phân thức từ trong túi trữ vật của hắn. Sau khi phát tán ra, phàm là trông thấy tu sĩ, chỉ cần dưới Nguyên Anh kỳ, liền điên cuồng lóe lên, sau khi giết chết, liền lấy Kim Đan.
 
Thời gian trôi qua một chút, sau mỗi lần một luồng thần thức đạt được Kim Đan, thì sẽ lập tức bay trở về chỗ Vương Lâm, sau khi lưu lại Kim Đan, lại đi ra ngoài.
 
Kể từ đó, vốn tu ma hải đã hỗn loạn, nay bởi vì thường xuyên xuất hiện chuyện giết người, do đó nó trở nên hỗn loạn hơn. Càng ngày càng nhiều người tham dự vào trong đó, thậm chí một ít môn phái cỡ trung cũng bắt đầu rục rịch.
 
Hai ngày sau, Vương Lâm khoanh chân ngồi tại chỗ Cấm Phiên bao phủ. Vẻ mặt hắn cực kỳ tái nhợt, kim đan trong cơ thể đã giảm đến chỉ bằng khoảng móng tay, tu vi lại lùi đến Kết Đan sơ kỳ.
 
Mấy ngày nay, sau khi hắn nuốt vào kim đan mà thần thức thu được, ngưng kết toàn bộ ở một nơi trong cơ thể, hắn đang chuẩn bị vào thời khắc mấu chốt, dùng một kích trí mạng với sợi thiên kiếp kia!
 
- Thần thức, thu! Giọng nói Vương Lâm khàn khàn, tay bắt quyết một cách khó khăn.
 
Lập tức, bất kể phân thức rơi rớt ở nơi nào đều chấn động, sau đó liền nhanh chóng trở về. Trong tu ma hải, chỉ thấy từng luồng tia chớp màu đỏ, nháy mắt xẹt qua trời cao. Mục tiêu của những tia chớp này, chỉ hướng về một vị trí.
 
Theo từng luồng tia chớp màu đỏ chui vào Cấm Phiên, rồi chìm vào trong cơ thể Vương Lâm. Một đám linh lực mạnh mẽ trong cơ thể hắn, càng lúc càng lớn, cuối cùng làm cho toàn bộ thần thức một lần nữa trở về. Đôi mắt Vương Lâm lộ ra một ít hàn mang, hắn khống chế linh lực trong cơ thể, ầm ầm đánh về phía sợi thiên kiếp.
 
Ba ngày sau, trong trăm dặm ở chỗ Vương Lâm, trong phạm vi Cấm Phiên bao quanh, bỗng nhiên Cấm Phiên thoáng động, thu nhỏ kịch liệt, cuối cùng hóa thành một cây tiểu kỳ, dừng ở trong tay một bóng người đầu bạc đang ở trong đó.
 
Vương Lâm vung tay phải lên, Cấm Phiên liền được thu vào trong túi trữ vật.