Tiên Nghịch

Chương 1791: Bồi thường, ban thưởng

25/4/2023 / 0 lượt đọc / 2506 chữ

Cầm hòn đá màu đen này, biết vật ấy không phải là Không Gian Thạch, Vương Lâm ngẩng đầu nhìn Đỗ Thanh, ôm quyền nói.
 
Đa tạ Đỗ huynh!
 
Đỗ Thanh vội vàng lắc đầu, trừng mắt nhìn, thấp giọng nói:
 
Thứ này là cái gì?
 
Vương Lâm mỉm cười, lắc đầu không nói, mà là nhìn thoáng qua không trung, chậm rãi mở miệng.
 
Không thể nói! Đỗ huynh, ngày sau nếu có chút cơ duyên, ta và ngươi còn có thể gặp nhau. Chúng ta cáo biệt tại đây thôi!
 
Nói xong Vương Lâm than nhẹ, hướng về không trung bước một bước, đi thân ảnh trong nháy mắt liền biến mất.
 
Đỗ Thanh nhìn thân ảnh Vương Lâm rời đi, suy nghĩ cẩn thận lại mọi chuyện, thầm than một tiếng, thân thể hóa thành cầu vồng rời đi. Hắn muốn đi tới Đại Hồn Môn, báo cho Thanh Ngưu lão tổ rằng hắn đã hoàn thành nhiệm vụ.
 
Vương Lâm dung nhập thiên địa, rời khỏi Thất Đạo Tông, lúc xuất hiện là ở một vùng sa mạc hoang vắng. Sa mạc như thế này cũng rất hiếm thấy trên Thiên Ngưu Châu.
 
Giờ phút này là ban đêm, gió lạnh thổi khắp sa mạc. Những cơn gió này lạnh tới tận xương, có thể khiến phàm nhân trong sa mạc này chết cóng nhưng đối với tu sĩ mà nói cũng chẳng đáng để nói. Mà đối với những người như Vương Lâm đã bước vào bước thứ ba. Những cơn gió này rất nhu hòa.
 
Trong tay hắn vẫn cầm viên đá màu đen như cũ. Hắn cúi đầu nhìn viên đá trong lòng bàn tay, ánh mắt lộ vẻ trầm ngâm. Hắn không biết mình có nên mở nó ra hay không.
 
Vật ấy dù hắn không biết là thứ gì, nhưng khí tức của Hồn Diễn Đạo phía trên nó cũng nói rõ cho Vương Lâm phương pháp mở ra.
 
Một lát sau, ánh mắt Vương Lâm lộ vẻ quyết đoán, lòng bàn tay mở ra. Chỉ thấy người tí hon ba tấc do Hồn Diễn Đạo biến thành, bỗng nhiên hiện ra bên cạnh hòn đá màu đen kia, thân thể nhoáng lên một cái liền dung nhập vào bên trong.
 
Tiếng động răng rắc truyền khắp màn đêm trong sa mạc, hòa cùng tiếng gió rít nức nở thê lương truyền vào tai Vương Lâm. Sau khi người tí hon ba tấc tiến vào bên trong hòn đá. Trên bề mặt nó xuất hiện những khe nứt li ti. Chúng xuất hiện càng ngày càng nhiều trong thời gian mười nhịp thở ngắn ngủi đã khiến viên đá hoàn toàn vỡ vụn.
 
Từ trong đó bay ra bốn quầng sáng!
 
Trong khoảnh khắc khi nhìn thấy bốn quầng sáng này, tâm thần Vương Lâm chấn động, sửng sờ đứng đó.
 
Bên trong quầng sáng thứ nhất là hình người lớn cỡ nắm tay đang ngồi khoanh chân, không có ngũ quan. Thân thể này thật ra là một bộ áo giáp hình người biến hóa thành.
 
Từng luồng khí tức thổ hệ trong ngũ từ bộ áo giáp này ập tới, giống như âm thầm dung hợp với sa mạc này, với cả đại địa, cuốn động đất cát bốn phía nhẹ nhàng chuyển động.
 
Áo giáp của Quy Nhất Tông, Vương Lâm không hiểu biết nhiều lắm, nhưng hắn cũng đã từng nhìn thấy vài cái. Dù là ở động phủ giới, hay là ở trong sơn môn Quy Nhất Tông khi Tông chủ Quy Nhất Tông ban cho mấy người còn lại.
 
Chỉ là mấy cái áo giáp đó dù là hình dáng hay khí tức thì so với bộ áo giáp hình người trong quầng sáng này đều kém rất xa! Mặc dù Vương Lâm hiểu biết không nhiều thì hắn cũng chỉ liếc mắt một cái là nhận ra chúng căn bản là không cùng một đăng cấp.
 
Bộ áo giáp hình người nhất định ngay trong Quy Nhất Tông cũng không có nhiều! Bộ áo giáp này Vương Lâm không biết Thanh Ngưu lão tổ đã phải dùng cái giá thế nào để đối từ Quy Nhất Tông về cho hắn.
 
Vương Lâm trầm mặc.
 
Bên trong quầng sáng thứ hai là một cây cờ màu đen. Chuẩn xác mà nói. Đây là một tấm Quỷ Phàm. Từ trên tấm Quỷ Phàm này trên tỏa ra từng luồng cảm giác như mộng ảo, giống như có thể khiến người ta đắm chìm vào trong đó, không thể tự kềm chế.
 
Tại trên tấm Quỷ Phàm này Vương Lâm cảm nhận được khí tức của Quỷ Phàm mạnh nhất Đại Hồn Môn. Được sử dụng làm hộ sơn đại trận. Vật này nếu hắn đoán không nhầm thì chính là phó kỳ của hộ sơn đại trận Đại Hồn Môn mà theo lời của Tông chủ Quy Nhất Tông sẽ ban cho kẻ nào có thể giết chết Vương Lâm hắn!
 
Nhìn tấm Quỷ Phàm này trong lòng Vương Lâm dâng lên những cảm giác không nói nên lời.
 
Hộ sơn Quỷ Phàm đối Đại Hồn Môn mà nói là cực kỳ trọng yếu. Nhưng giờ phút này. Thanh Ngưu lão tổ cũng lấy cả vật ấy ra, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của bản thân mà đưa đến trước mặt mình.
 
Vương Lâm chỉ có thể trầm mặc.
 
Trong quầng sáng thứ ba trôi nổi một hạt châu màu nâu. Hạt châu thoạt nhìn lớn cỡ Thiên Nghịch, thậm chí mà ngay cả một chút khí tức cũng rất tương tự. Trong nháy mắt khi nhìn thấy hạt châu này, Vương Lâm thậm chí có ảo giác như thấy được Thiên Nghịch đã dung nhập vào trong hồn phách của mình.
 
- Đây là.
 
Vương Lâm sửng sốt. Hắn ngưng thần nhìn lại. Hồi lâu hắn cảm nhận được ngày càng nhiều chỗ tương tự giữa hạt châu này và Thiên Nghịch của hắn, nhưng chúng cũng không phải hoàn toàn giống nhau.
 
Hạt châu này và Thiên Nghịch dù tương tự nhưng giống như đom đóm so với ánh trăng, giống như hai vì sao ở xa xa, khi tới gần một có thể là thái dương, mà một chỉ có thể phát ra ánh sáng mỏng manh.
 
Ở trên hạt châu này, Vương Lâm cảm nhận được khí tức của Thiên Ngưu. Hắn dù không biết vật này là gì những cũng lờ mờ đoán ra, chỉ sợ nó có liên hệ sâu sắc với Thiên Ngưu.
 
Trên Thiên Ngưu Châu này, phàm là những vật có liên quan tới Thiên Ngưu đều thuộc loại trọng bảo, không dễ dàng tặng cho người khác, quyết không thể để nó ra khỏi Thiên Ngưu Châu. Nhưng giờ phút này, hạt châu này lại được đưa đến cho Vương Lâm. Nó nhìn như rất nhẹ nhưng trên thực tế lại nặng vô cùng, đặt ở tận đáy lòng Vương Lâm.
 
Còn quầng sáng thứ tư, bên trong là một tấm mai rùa bị tàn phá, trên mặt trên được khắc đồ án dày đặc, mắt thường nhìn như một vùng mơ hồ, nhưng thần thức sau khi đảo qua, Vương Lâm cũng phải quay phắt đầu nhìn về phía phương hướng Đại Hồn Môn.
 
Hắn dường như thấy được bên trong Đại Hồn Môn kia có một lão nhân, ngồi trên Thanh Thiên Phong, mỉm cười nhìn mình, giơ tay phải hướng về phía mình như nói lời từ biệt.
 
Bên trong mai rùa kia là bản đồ của toàn bộ Đông Châu. Bản đồ này dù chưa phải chi tiết, cách Thiên Ngưu Châu càng xa thì hầu như chỉ có hình dáng đại khái và một vài lời giới thiệu đơn giản.
 
Nhưng phần này bản đồ này giờ phút này, đối với Vương Lâm mà nói lại cực kỳ trọng yếu!
 
Bên trong mai rùa, ngoài bản đồ ra còn có những lời giới thiệu về Thiên Ngưu Châu Khiến cho Vương Lâm sau khi xem qua lập tức liền hiểu được rất nhiều.
 
Lời nói của Thanh Ngưu chân nhân chỉ có một câu, không phải thần thức huyễn hóa ra mà khắc vào trong mai rùa kia.
 
Lên đường bình an. ba trăm năm sau, quay về nhìn lại Đại Hồn Môn.
 
Không giải thích, không nói rõ nguyên nhân, càng không nói tới ba điều kiện kia, chỉ dùng một câu nói này đã coi như kết thúc lần nhân quả này giữa Thiên Ngưu Châu và Vương Lâm.
 
Thần sắc Vương Lâm lộ vẻ phức tạp. Một hồi lâu sau hắn mới thở dài một tiếng, thu hồi áo giáp hình người nọ, thu hồi cả Quỷ Phàm phó kỳ, cầm Thiên Ngưu Châu lấy Thiên Ngưu Hồn dung nhập vào bên trong. Do đó lúc này hắn có thể mang Hồn Khải đi tới tất cả mọi nơi.
 
Cuối cùng, hắn rất cẩn thận cất kỹ cái mai rùa kia đi. Lại nhìn thoáng qua phương hướng Đại Hồn Môn, ôm quyền vái thật sâu một cái.
 
Ta sẽ quay về.
 
Vương Lâm thì thào, xoay người bước một bước về hướng không trung, dựa theo bản đồ trên mai rùa đi về phía biên giới. Hắn muốn đến Đông Lâm Tông!
 
Đông Lâm Tông nằm ở phía bắc Đông Châu, bên trong Đại Thánh Châu, cách Thiên Ngưu Châu năm châu! Nơi này cực kỳ xa xôi. Phi hành bình thường cần qua rất nhiều năm tháng, dù là Vương Lâm có thần thông súc địa thành thốn, muốn đi tới Đại Thánh Châu, bởi không thể liên tục thi triển thần thông này nên sợ là cũng cần ít nhất hai năm.
 
Mà muốn đi tới Đông Lâm Tông thì phải đi qua một địa phương. Đó chính là Lục Ma Châu! Nếu hắn cứ đường đường chính chính mà đi thì nhất định còn mất thêm không ít thời gian. Ngăn trở hắn lúc đó không phải chỉ có năm châu mà sẽ còn có thêm nhiều trở ngại khó khăn hơn nữa.
 
Trầm mặc một lát, ánh mắt Vương Lâm lóe lên. Hắn âm thầm suy đoán, sự thay đổi thái độ của Đại Hồn Môn và Quy Nhất Tông nhất định có liên quan rất lớn với Lục Ma Châu. Suy đoán dù chưa biết là thật hay không nhưng nếu chẳng may là thật thì ở biên giới Thiên Ngưu Châu nhất định có người đang chờ hắn.
 
Nếu như vậy thì có lẽ đi Lục Ma Châu, nhìn vẻ ngoài như nguy hiểm, nhưng phải biết rằng hiện giờ Lục Ma Châu hầu như đã trống không. Có lẽ, chỗ nguy hiểm nhất này trên thực tế mới là nơi an toàn nhất.
 
Dù sao rất ít người có thể ngờ được Vương Lâm lại dám một mình đi tới Lục Ma Châu.
 
Sau khi hạ quyết tâm, Vương Lâm liền thay đổi phương hướng, sử dụng súc địa thành thốn hướng về phía Đan Hải mà đi. Dung hợp vào thiên địa mà di chuyển, Vương Lâm thật cẩn thận tiến thẳng đến Đan Hải.
 
Trên đường đi, những lúc hắn không thể sử dụng súc địa thành thốn thì đều không hóa thành cầu vồng bay nhanh đi. Dù sao hiện giờ có thể nói hắn là địch nhân của toàn bộ Thiên Ngưu Châu. Dù là tu sĩ Thiên Ngưu Châu cũng tốt, tu sĩ Lục Ma Châu cũng được, chỉ cần nhìn thấy hắn, chỉ cần nhận ra hắn thì sau đó nhất định phải chém giết.
 
Dù sao tu sĩ Thiên Ngưu Châu tầm thường chỉ biết tới Hồn Lệnh, cũng chẳng cần biết tới chuyện này rốt cục là thế nào.
 
Nhưng Vương Lâm không muốn giết tu sĩ Thiên Ngưu Châu, cho nên mỗi khi không thể sử dụng súc địa thành thốn, hắn lại lựa chọn một địa phương bế quan ẩn nấp. Chờ sau một thời gian lại tiếp tục lên đường.
 
Do đó thời gian hắn di chuyển khá dài. Khi hắn vượt qua Cực Thiên thảo nguyên, khoảng cách tới Đan Hải chỉ còn khoảng ba tháng phi hành thì lúc này đã là mấy tháng sau.
 
Thời điểm này ở địa phương này của Thiên Ngưu Châu, không ngờ đã bước vào mùa đông. Tuyết trắng bay khắp không trung, liếc mắt nhìn lại giống như băng phong ngàn dặm.
 
Vương Lâm dùng súc địa thành thốn, khoảng cách tới Đan Hải còn khoảng nửa tháng phi hành. Trong mấy tháng này, nhờ được bế quan, thương thế của Vương Lâm đã chuyển biến tốt toàn bộ. Hắn dẫm lên tầng tuyết phủ trên mặt đất, gió lạnh ập vào mặt, hướng về phía trước bước từng bước đi tới.
 
Ở phía trước hắn không xa, trong màn tuyết rơi, khi hoàng hôn bao phủ, có một tòa thành thị của nhân gian. Tòa thành này từ xa nhìn lại lấp lóe ánh đèn. Còn có những luồng khói bếp bốc lên, giống như giao hòa với hoàng hôn và mưa tuyết, thoạt nhìn vừa yên bình vừa tươi đẹp.
 
Đây là lần đầu tiên Vương Lâm ở Tiên Cương đại lục muốn vào một tòa thành của phàm nhân. Khoảng cách giữa nơi này và Đan Hải trên thực tế còn một khoảng, tuy có thể coi là phụ cận nhưng lại không bị hủy diệt cùng Đan Hải kia.
 
Đan Hải đã sụp đổ, phàm nhân tử vong cũng không nhiều. Dù sao Đan Hải đã tồn tại trong truyền thuyết từ rất lâu rồi. Dù là Lục Ma Châu hay Thiên Ngưu Châu cũng đều tạo cấm địa bên cạnh Đan Hải, không cho phép nơi đó tồn tại phàm nhân.
 
Chẳng qua, nếu như Đan Hải tiên đan kia mà nổ ở gần Thiên Ngưu Châu thì thành trì trước mặt Vương Lâm này trong nháy mắt sẽ tan thành mây khói.
 
Tuyết càng ngày càng lớn.
 
Tiếng gió gào thét, giống như có ác quỷ gầm nhẹ giữa không trung, thổi tan từng làn khói bếp đang bay lên, còn chưa kịp ngưng tụ đã bị biến thành hỗn độn. Tiêu tán khắp không gian, khiến cho phàm nhân bên trong thành trì kia đều phải cúi đầu, mặc áo bông, hướng về hướng gia đình mà nhanh chóng trở về.
 
Vương Lâm lúc này bước vào trong thành trì đó.